Sáng hôm sau, họ lại lên đường đến công viên quốc gia Khuisiin Naiman. Đúng như tên gọi, nơi đây có tám hồ nước lớn thông với nhau, tạo thành một cảnh quan tuyệt mĩ thu hút rất nhiều lượt khách du lịch đến. Đường từ Khövsgöl đến Khuisiin Naiman mất một ngày rưỡi, Tarkhan quyết định sẽ cắm trại ở Ulziit một đêm. Tarkhan vẫn lái xe thay Trúc Phương, nhưng trên đường đi rất kiệm lời, chỉ khi nào cô hỏi anh mới lên tiếng. Sau nhiều lần cố gắng giảng hoà, Trúc Phương cũng mặc kệ thái độ lạnh nhạt của anh, điều chỉnh tư thế ngủ ngon lành. 

Tối đến, họ dựng lều trên một hoang mạc, xung quanh toàn là những dãy núi đá khô cằn. Trúc Phương thấy Tarkhan đang rải gì đó trên mặt đất cách xa chỗ bọn họ vài mét, liền đi đến hỏi:

“Anh đang làm gì vậy?”

“Rải bột đuổi rắn.” Tarkhan không nhìn cô, nghiêng túi vải đổ từ từ đống bột màu vàng lên mặt đất.

Cô ngồi xuống, định cúi người ngửi thử thì Tarkhan ngăn lại.

“Độc lắm, đừng ngửi!”

“Bột hùng hoàng à?”

“Cô cũng biết?”

“Kiến thức căn bản thôi.”

Anh rải rất nhanh, mới nói vài câu đã cách xa cô hơn nửa mét. Trúc Phương chầm chậm bước theo.

“Nơi này có nhiều rắn lắm à?”

“Ừ. Tối ngủ rắc một ít quanh lều nữa.”

Trúc Phương gật đầu.

Cô vừa định hỏi Tarkhan thì Hân Nghiên đã gọi: “Mọi người lại ăn đi. Thịt chín rồi nè!”

Tarkhan quay đầu nói với Trúc Phương: “Cô ăn trước đi. Tôi rải xong sẽ quay lại.”

Trúc Phương nghe theo, quay về chỗ tập trung.

Vỹ Thành vừa ngồi xuống đã than vãn: “Lại ăn thịt cừu, ngán chết đi được!”

Lộ Khiết cười: “Hồi ở Bắc Kinh, anh thích nhất lẩu thịt bò mà, sao bây giờ lại chê?”

“Lẩu khác. Mỗi loại lẩu có cách chế biến khác nhau, ít nhất khẩu vị cũng được thay đổi. Ở đây chỉ đem con cừu quăng lên lửa, nướng cho chín rồi ăn, chẳng có tí mùi vị nào!”

“Vậy sau này trở về đừng phí phạm đồ ăn nữa. Đồ ăn Trung Quốc là ngon nhất rồi!”

Vỹ Thành gật đầu tán thành, choàng tay ôm vai Lộ Khiết.

Raymond đem ra một túi hạt thông chia cho mọi người. Anh nói, trước khi chúng ta đi, gia đình du mục kia đã tặng làm quà. Hạt thông ở đây vừa to vừa ngọt, lại nhiều chất dinh dưỡng, giá trên thị trường cũng rất mắc, họ tặng một món quà như vậy thật là quá rộng rãi.

“Lộ Khiết, lấy một ít hạt thông đi.” Raymond đưa cho cô.

Cô nàng lắc đầu từ chối: “Em không ăn hạt được. Bị dị ứng.”

Raymond hỏi: “Tất cả các loại hạt sao?”

“Dạ.”

Vỹ Thành chen ngang: “Tiểu Khiết, trước giờ không nghe em nói đến. Tình trạng dị ứng có nghiêm trọng không?”

Lộ Khiết nói: “Cùng lắm chỉ đau bụng ói mửa thôi, không nghiêm trọng đến tính mạng.”

Vỹ Thành đăm chiêu: “Ồ… vậy sau này dẫn em đi ăn anh sẽ chú ý.”

“Cô bị dị ứng từ khi nào?” Minh Tuyền đột nhiên lên tiếng.

Lộ Khiết hơi bất ngờ nhìn Minh Tuyền, sau đó lí nhí nói: “À, cũng lâu rồi…”

“Lộ Khiết!” Minh Tuyền gọi tên cô một lần nữa, đợi đối phương nhìn thẳng vào mắt mình rồi chậm rãi nói từng chữ một: “Tối hôm cắm trại, tôi đã nấu một nồi cháo, tôi có bỏ hạt thông vào trong cháo.”

Lộ Khiết trợn mắt, dưới ánh lửa cũng có thể nhận ra gương mặt của cô đang tái nhợt.

Lộ Khiết ấp úng nói: “À… vậy sao. Tôi không để ý.”

“Cháo mềm như vậy, ăn vài muỗng là đã biết ngay, làm sao không nhận ra được”, Minh Tuyền nhấn mạnh, “Không phải cô không để ý, mà là cô cố tình ăn!”

“Chị… chị nói gì vậy? Tôi cố tình ăn để tự hại mình sao…”

Nhận thấy mình vừa lỡ lời, theo bản năng, Lộ Khiết đưa tay bịt miệng.

Minh Tuyền nhìn sang Trúc Phương, thấy ánh mắt của Trúc Phương đã đen sầm.

“Mấy người nói linh tinh gì vậy! Đừng có suy diễn!” Vỹ Thành vẫn là người đầu tiên lên tiếng bênh vực.

Trúc Phương bật cười khinh bỉ: “Học làm diễn viên, ra đời cũng diễn.”

Vỹ Thành cãi: “Sao không nói mấy người biết Lộ Khiết dị ứng với hạt thông mà cố ý bỏ vào thức ăn?”

“Nói chuyện ngu như bò! Ngay cả anh là bạn trai còn không biết cô ấy bị dị ứng hạt, làm sao người lạ như tôi biết? Mà dù cho biết thì có ai ép cô ấy ăn?”

“Cô nói như Tiểu Khiết tự hại cô ấy để đổ thừa cho cô! Có ai đem sức khoẻ của mình ra làm trò đùa không?”

“Chẳng phải lúc nãy cô ấy khẳng định, sẽ không nghiêm trọng đến tính mạng hay sao? Chịu khổ một chút mà hạ được đối thủ, bạn gái của anh cũng thâm độc quá rồi!”

Lộ Khiết bật khóc: “Tôi không có… Chị đừng vu oan cho tôi!”

Trúc Phương lạnh nhạt cười: “Mẹ nó, lại khóc. Ghét nhất loại người đâm lén sau lưng, nước mắt cá sấu, khẩu Phật tâm xà! Không ngờ đi một chuyến mà được mở rộng tầm mắt. Trên đời quả thật có người hội tụ đủ hết ba điều tệ nhất. Vỹ Thành, anh tìm được “báu vật” rồi! Về nhà nhớ đến Từ Đường Tổ Tiên lạy chín chín tám mươi mốt lạy.”

“Có thật vậy không?” Tarkhan từ xa đã nghe bọn họ tranh cãi, loáng thoáng đả hiểu vấn đề. Ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào Lộ Khiết.

“Anh Tarkhan… em… không có…” Giọng cô nhỏ dần, hoà vào tiếng nấc nghẹn.

“Nhìn tôi. Nói thật!” Tarkhan trầm giọng.

Trúc Phương chưa bao giờ thấy anh nghiêm nghị và lạnh lùng như vậy.

Lộ Khiết không trả lời, đứng dậy chạy đi chỗ khác. Vỹ Thành lườm Trúc Phương và Tarkhan rồi hớt hải đuổi theo.

Quanh đống lửa chỉ cỏn lại sáu người, tất cả đều trầm mặc không nói câu nào.

Hân Nghiên đặt chén nước lên mặt đất, nhìn mọi người dõng dạc nói: “Em không tin Tiểu Khiết lại làm như vậy! Bạn ấy không phải kiểu người như vậy! Mọi người xin đừng hiểu lầm bạn ấy!”

Trúc Phương hỏi thẳng thừng: “Vậy em nói, người cho thuốc vào nước uống của người khác là kiểu người thế nào?”

“Chuyện đó…”

“Sao, không nói được à? Bạn của em chính là loại người đó. Đợi tới lúc em là người bị hại mới chịu thừa nhận hả?”

“Em…”

“Chuyện cũ tôi chưa tính sổ, bây giờ lòi ra một chuyện nữa. Hai lần hãm hại tôi. Được lắm! Trúc Phương này không trả vốn lẫn lời, tôi sẽ đổi tên! Dám chạy đi thì đừng có gan chạy về, tôi đánh gãy chân!”

Tarkhan quay sang nhìn Trúc Phương, anh thấy lửa giận trong người cô bốc cháy cực điểm rồi.

“Á… cứu… cứu…”

Tiếng Vỹ Thành kêu la thất thanh. Tất cả nhìn nhau rồi chạy nhanh về hướng đó. Vỹ Thành và Lộ Khiết chạy không quá xa, nương theo ánh lửa vẫn có thể thấy được lờ mờ hình bóng họ. Tarkhan thấy Lộ Khiết ngồi bệch dưới đất, còn Vỹ Thành cũng ngồi gần dó, nhưng dường như đang bò ra sau tránh xa Lộ Khiết.

“Chuyện gì?”

“Khiết Khiết bị rắn cắn rồi…” Vỹ Thành run rẩy nói.

Tarkhan nhìn lại đường bột hùng hoàng vừa mới rắc, chưa kịp báo cho họ biết đã xảy ra chuyện. Không ngờ chỉ vừa chạy ra khỏi vòng an toàn vài mét đã có rắn.

“Rắn đâu?” Tarkhan hỏi.

Vỹ Thành ấp úng: “Chạy rồi… Lúc mọi người chạy đến… nó trườn đi mất rồi…”

Lộ Khiết sắc mặt trắng bệnh, không gượng nổi nữa liền ngả xuống đất. Tarkhan bật đèn pin soi kĩ vết thương. Lộ Khiết mặc một chiếc váy dài quá gối, hai vết cắn tròn ghim sâu vào bắp đùi. Xung quanh vết thương đã sớm chuyển màu xanh đen.

“Có độc…”

Trong lúc Tarkhan xé một vạt áo, buộc chặt trên miệng vết thương, Vỹ Kì mau lẹ nâng người Lộ Khiết lên, để cô ấy tựa vào vai mình. Nửa phút sau, Raymond chạy đến đem theo một hộp sơ cứu.

“Chịu đau một tí. Tôi phải sơ cứu cho cô!”

“Tôi sợ…” Lộ Khiết run rẩy nói. Gương mặt cô trắng toát, đầm đìa mồ hôi, bờ môi đã chuyển màu xanh tím.

Tarkhan bỏ một chiếc khăn vào miệng Lộ Khiết, để cô ấy không bất cẩn cắn trúng lưỡi. Anh đặt hai bàn tay trên dưới vết thương bóp chặt, cúi người hút lấy máu độc.

“Á…” Lộ Khiết rên rỉ, cơ thể không ngừng run rẩy.

Tarkhan hút thêm vài lần, nhổ mấy bãi máu đen ngòm lên mặt đất. Sau đó, anh đổ muối sinh lí và vết thương của Lộ Khiết, cũng lấy một ít súc miệng.

“Súc cho kĩ vào… coi chừng nuốt độc.” Trúc Phương ngồi bên cạnh nhắc nhở.

“Tôi biết.” Tarkhan mỉm cười trấn an. Ánh mắt anh đột nhiên cứng lại, toàn thân bất động.

Trúc Phương hỏi ngay: “Sao vậy?”

“Ngồi yên!”

Tarkhan vịn vào vai Trúc Phương, mắt dán vào bàn chân của cô. Trúc Phương nhìn theo, một con rắn khác đang trườn lên mũi giày, đầu của nó ngoe ngoẩy, từng chút từng chút cuốn lấy cổ chân mình.

Chương 11

Full truyện