Viết
Bút tích của một người nói lên thế giới nội tâm của họ.Đi Bụi Gặp Ý Trung Nhân (1)
Quẻ nói, đào hoa ở phương Bắc. Trong lịch trình mà họ đã bàn qua, thật sự cũng có một vài thành phố ở phía Bắc. Nhưng lúc đó trong lòng cô lại cảm thấy, không phải là những nơi này. Tối nay, chỉ vì một bản nhạc và tuỳ hứng nhất thời, họ lại chọn duy nhất một nơi: Mông Cổ – chính Bắc của Trung Quốc.
Đi Bụi Gặp Ý Trung Nhân (2)
“Bà đây không có chứng cứ. Tiền đó mất rồi thì thôi, thí cô hồn. Nhưng bà trù cho đứa nào lấy tiền đó của bà, cưỡi ngựa bị ngựa đá, đi đường Tào Tháo rượt, leo núi gặp trời mưa, ra sa mạc gặp bão cát.” Trúc Phương nghiến răng: “Tốt nhất là nhấn chìm luôn!”
Đi Bụi Gặp Ý Trung Nhân (3)
Trúc Phương dằn cái muỗng xuống bàn, quay mặt nhìn chằm chằm Lộ Khiết. Cô gái có chút hoảng hồn, nhưng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đấu khẩu: “Nhìn cái gì mà nhìn, có hiểu gì không mà nhìn?”
Trúc Phương gằn giọng: “Miệng thối như cứt!”
Đi Bụi Gặp Ý Trung Nhân (4)
Mùi gia súc, mùi đất ẩm, mùi cỏ nát nhàn nhạt len vào gió. Tiếng lá cây xào xạc, tiếng núi rừng du dương. Xa xa đâu đó có những tiếng gọi lạ lẫm vang vang không dứt.
Minh Tuyền bất giác cảm thấy, hơn nửa đời người mải miết làm việc, theo đuổi vật chất, tất cả đều không đáng giá bằng một cảm giác an yên lúc này.
Đi Bụi Gặp Ý Trung Nhân (5)
Tôi đi nhiều nơi, thấy có rất nhiều du khách đến chùa Tây Tạng, Nepal, Mông Cổ, đều xoay bánh xe Kinh Luân để cầu nguyện. Nếu chỉ vì xoay một bánh xe mà điều ước sẽ thành hiện thực, thì cả đời này cần gì cố gắng, cần gì tu tập.
Đi Bụi Gặp Ý Trung Nhân (6)
Trong lúc mê man, đột nhiên cô nghe trong rừng có tiếng động. Minh Tuyền bật người dậy, hoảng hốt nhận ra xung quanh đã rất tối. Cô lo lắng không biết Tarkhan có tìm được chỗ họ hay không. Tiếng động phía bên kia bắt đầu rõ ràng hơn. Cô lay người Trúc Phương, thấy người bạn lạnh ngắt, mặt mày trắng bệnh.
Đi Bụi Gặp Ý Trung Nhân (7)
Ý cô nói, anh cũng không cần quan trọng trong lòng cô có ai. Tình một đêm chính là vậy. Lên giường được, xuống giường được.
“Em không hiểu. Khi trong lòng đã có một người, em không thể lên giường với người khác.”
Raymond đứng dậy, rời khỏi lều.
Đi Bụi Gặp Ý Trung Nhân (8)
Lúc sáu, bảy giờ chiều, cánh rừng Taiga chuyển màu trong rạng nắng hoàng hôn. Hôm nay mây không dày, vì thế nắng rất đậm, đến nỗi họ có thể nhìn thấy làn da trên người thay đổi, bị mặt trời quét một lớp cam rực rỡ.
Đi Bụi Gặp Ý Trung Nhân (9)
Nước ở hồ Khövsgöl trong như mặt gương, phản chiếu một bầu trời sao lấp lánh. Đàn ông thoải mái cởi trần, mặc một chiếc quần sọt, nhảy ùm xuống nước. Phụ nữ vẫn mặc đồ, ngồi bên bờ hồ gội đầu sạch sẽ, sau đó ngâm mình trong nước để trôi đi hết cát bụi trong người.
Tản mạn
Loạn
Thời cuộc biến chuyển vốn dĩ là một kịch bản đã được an bày. Người trong thời cuộc sẽ mất rất nhiều thứ. Nhưng có một thứ họ có thể lựa chọn để giữ lại, chính là linh thức. Bồi dưỡng trí huệ, tu tập chánh pháp, là cách để ta không loạn trong thời loạn. Thân tâm an lạc, sẽ chiêu mời những điều tốt đẹp.
#1. Đám cưới bạn thân
Một bài viết ngắn ngủi này chẳng bỏ bèn gì so với những kỉ niệm mà chúng tôi cùng nhau trong suốt 17 năm qua. Tuy vậy, viết ra một chút cũng đủ để Thảo biết, chúng ta vẫn luôn là những người bạn tốt của nhau. Nói ít hiểu nhiều mà.
500 days of US
“500 days of Summer” là một đoạn tình yêu của Tom và Summer. Tôi yêu từng kí ức về mối tình của họ, dẫu đó là lãng mạn tình tứ, nũng nịu trẻ con, hay những lúc dỗi hờn vu vơ. Tôi nghĩ mình cũng đã từng như vậy, hạnh phúc hồn nhiên với mối tình đầu thuần khiết.
Hợp Tan
Người và người ở bên nhau, thấy hiện tại mình được chăm sóc gần gũi nhau, thế là đủ rồi. Thời gian có hạn, giành lấy niềm vui trước mắt đi, một khắc cũng coi như dư dả. Lúc này có người bầu bạn, sánh vai cùng ngắm ngày lành cảnh đẹp, dẫu cho cuộc đời là một chặng đường xa xôi dẫn đến vực sâu vô đáy, thì tạm thời cũng đừng bận tâm vội.
Ta muốn yêu kiểu gì?
Trời ban cho con người trái tim là để chúng ta có khi mềm yếu, có khi quyết liệt, biết hoài niệm, biết mộng mơ. Thế là tuổi trẻ chưa đi qua, nhiệt huyết, bướng bỉnh, cố chấp, những sắc thái tôi từng yêu ở bản thân mình mất đi cả rồi…
Oan gia thành Huynh Đệ
Phải đánh mới quen. Phải ghét mới thương. Vì đã thoải mái bộc lộ hết tính xấu của nhau nên giữa tôi và đứa Hảo Huynh Đệ cũng chẳng còn gì kiêng nệ. Cuộc đời vui nhất là có một đứa Huynh Đệ không cùng dòng máu chỉ cần cùng dây thần kinh. Thú vị hơn đứa đó lại là con gái =))
First Love
Anh ấy và mình của nhiều năm về trước vô cùng hợp nhau, đã cùng vui vẻ bàn bạc đến rất rất nhiều chuyện của sau này… Chúng ta sau này cái gì cũng có, chỉ là không có nhau.