“Đừng cử động…” Tarkhan thì thầm nói.

Đến thở Trúc Phương cũng không dám. Cô mang giày đi bộ, quần jean dài, nhưng vì ngồi chồm hổm nên ống quần rúc lên vài phân, để lộ một phần cổ chân.

Con rắn nhỏ trườn đến chỗ da thịt liền dừng lại. Trúc Phương nhìn nó không chớp mắt, cô định đá chân hất nó ra. Tarkhan hiểu ý liền giữ chặt đầu gối không để cô động đậy. Khi con rắn vừa ngẩng đầu há cái miệng to ngoác của nó ra thì Tarkhan đã nhanh tay bóp lấy đầu rắn, quăng ra thật xa.

Tarkhan liền nói: “Mau… khiêng Lộ Khiết quay về. Tôi đã rắc bột, có thể tránh được rắn.”

Mọi người tức tốc làm theo. Khi đã yên vị xung quanh đống lửa, Tarkhan đưa bịch bột hùng hoàng cho Vỹ Kì, dặn anh đi kiểm tra một lượt quanh vòng bảo vệ và xung quanh lều, rắc thêm một ít ra xa, chú ý đừng hít vào. Họ không ngờ trong vòng vài phút mà đã gặp hai con rắn. Có thể ở đây còn có nhiều rắn hơn nữa.

Trúc Phương cầm bàn tay Tarkhan lên hốt hoảng nói:

“Anh cũng bị cắn rồi!”

Tarkhan ngó xuống tay mình, quả thật trên mu bàn tay có một vết cắn. Chưa kịp nói gì Trúc Phương đã cúi đầu hút máu ra, thực hiện đúng như những gì anh làm vừa nãy.

Cô đổ nước sát trùng lên miệng vết thương, nhẹ nhàng hỏi: “Có đau không?”

Tarkhan nhìn Trúc Phương, đưa tay lau một vệt máu còn vương trên khoé môi cô. Anh lắc đầu nói: “Rắn đó không có độc.”

Trúc Phương đứng hình: “Vậy sao không nói sớm?”

“Dù gì cũng phải hút nọc rắn ra, để lại trong cơ thể không tốt.”

“Tôi quên… vết cắn trên bàn tay anh tự làm cũng được.”

Tarkhan cười: “Tôi thích em làm hơn.”

Trúc Phương lườm anh, quay đầu xem tình trạng Lộ Khiết. Raymond đã nhanh chóng băng bó xong vết thương cho cô. Anh ta nói với Vỹ Thành: “Sơ cứu đã xong, nhưng phải mau chóng đem đến trung tâm y tế để tiêm huyết thanh giải độc.”

Tarkhan gật đầu đồng tình: “Mọi người dọn lều đi. Ở trung tâm Ulziit có một trạm y tế, chúng ta lái xe đến đó.”

Mười lăm phút sau, hai chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Lần này, Trúc Phương nhất định cầm lái. Cô nói với Tarkhan, anh cũng cần phải kiểm tra vết thương. Cho đến lúc đó, đừng cử động nhiều.

Gần một tiếng sau, họ đến một trung tâm y tế địa phương trong thành phố Ulziit. Bác sĩ ở đó xem xét vết thương của Lộ Khiết, lại hỏi Vỹ Thành về hình dáng của con rắn nhưng anh ta ấp úng mãi cũng không diễn tả được.

“Anh phải nói cho chúng tôi biết đó là loại rắn gì thì chúng tôi mới tiêm huyết thanh đúng. Nếu không biết loại rắn nào, chúng tôi phải mất thời gian kiểm tra độc tính rồi mới quyết định được. Chỉ sợ đến lúc đó, cô gái này không giữ được cái chân!”

Hân Nghiên bật khóc nức nở, Vỹ Thành đi tới đi lui trong phòng, vò đầu bứt tai mãi cũng không nhớ ra con rắn đó trông thế nào.

Một y tá khác giúp Tarkhan sát trùng lần nữa rồi băng bó vết thương cho anh. Cô nói, ở vùng hoang mạc này có rất nhiều rắn độc, Tarkhan bị một con rắn không có độc cắn phải xem như là may mắn.

Vị bác sĩ sát trùng vết thương cho Lộ Khiết hai lần, tiêm thuốc kháng sinh cho cô, sau đó nói với Tarkhan: “Chúng tôi không biết cô gái này bị loại rắn nào cắn, nên không thể tiêm huyết thanh bừa bãi được. Tôi có một người bạn chuyên nghiên cứu về rắn, hôm qua gọi điện, anh ta nói đang ở vườn quốc gia Khuisiin Naiman để làm nghiên cứu. Bây giờ mọi người chở cô gái này tới đó để bạn của tôi xem sao. Dựa vào miệng vết thương, có lẽ anh ta sẽ có phán đoán chính xác. Tôi sẽ gọi báo trước với anh ấy.”

Thế là nhóm của họ lái xe xuyên đêm đến vườn quốc gia Khuisiin Naiman. Hơn sáu giờ sáng, mọi người đã đến nơi. Người bạn của bác sĩ đã chờ sẵn ở đó. Ông ta trạc năm mươi tuổi, ăn mặc giản dị, tự giới thiệu mình trên Odsar, một nhà sinh vật học, chuyên nghiên cứu về rắn. Sau khi xem xét vết thương, ông nói với Tarkhan đây có thể là vết cắn của rắn chuông. Ông lục tìm trong va li nghiệp vụ, lấy ra một ống tiêm và một chai chứa dung dịch màu trắng đục. Ông nói, đây là huyết thanh mà ông chế tạo để ngăn chặn kịch độc của rắn chuông nói chung. Rắn chuông có rất nhiều chủng loại khác nhau, liều lượng độc tố cũng không giống. Do thời gian cấp bách, trước hết cần phải tiêm để giải độc tố, sau đó xem phản ứng cơ thể của cô ấy thế nào. Vỹ Thành nhìn gương mặt trắng bệch của Lộ Khiết, đôi môi thâm tím, bất lực siết chặt bàn tay. Sau khi tiêm xong, Odsar dặn dò mọi người phải thay phiên canh chừng Lộ Khiết. Trong thời gian này nhất định không được di chuyển nhiều, tránh để độc tính lan nhanh.

Vài tiếng sau, sắc mặt của Lộ Khiết trông đã hồng hào hơn một chút. Odsar nói, huyết thanh đã hoạt động rồi, để cô ấy nghỉ ngơi một hai đêm ở đây, sau đó nên quay về Ulan Bator, đến bệnh viện quốc gia để tiến hành kiểm tra lần nữa. Độc rắn chuông phải điều trị tận gốc, nếu không phải cắt bỏ cái chân. Mọi người nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, ai nấy mệt mỏi trở về lều nghỉ ngơi.

Tối hôm đó, Tarkhan tìm đến lều Trúc Phương, đứng bên ngoài gọi nhỏ:

“Đã dậy chưa?”

Trúc Phương tỉnh giấc, mệt mỏi dụi mắt.

“Phương?” Anh gọi thêm lần nữa.

“Ừm…” Lần này cô trả lời.

Tarkhan nghe thấy giọng lười biếng, liền biết cô cũng mới ngủ dậy:

“Đi ngắm sao không?”

“Xa không?” Cô hỏi.

“Đi không?”

Trúc Phương liếc mắt sang bạn. Minh Tuyền đã tỉnh từ lúc nào, cô phẩy tay bảo bạn đi lẹ.

Tarkhan cùng Trúc Phương cưỡi ngựa lên một ngọn đồi. Gió đêm lướt trên mặt mát rượi, mà đằng sau lưng cô là một cơ thể ấm nóng. Trúc Phương cảm thấy sự đụng chạm này quá thân mật, nhất thời không quen nên nhích người lên phía trước. Cô nghe thấy Tarkhan bật cười. Anh cười rất nhỏ không thành tiếng, nhưng cô cảm nhận được. Ngựa xóc xẩy một hồi, Trúc Phương cũng tuột về sau, tựa lưng vào lòng ngực anh. Cứ thế vài lần, cô cũng không điều chỉnh tư thế nữa.

Họ dừng lại trên một ngọn đồi, nhìn trước mặt không thể phân biệt đâu là đường chân trời, chỉ thấy một bầu trời đêm bao phủ khắp bốn phía. Cô tưởng mình đang lạc trong dãy ngân hà.

Tarkhan chỉ tay: “Phía trước là hồ Shireet, hồ lớn nhất trong tám hồ.”

Trúc Phương ồ một tiếng. Mặt hồ phản chiếu bầu trời đầy sao, khung cảnh thực sự toàn mỹ. Tarkhan cởi áo khoác, trải xuống thảm có, ngồi nép sang một bên. Trúc Phương cũng ngồi xuống bên cạnh.

Không có hội thoại, nhưng trong lòng họ vẫn cảm thấy phút giây này thật yên bình và thoải mái.

Rất lâu sau, Trúc Phương lên tiếng: “Đang nghĩ gì vậy?”

Tarkhan lườm cô: “Chẳng phải nói, suy nghĩ của tôi không quan trọng với em sao?”

Cô ngẩn người. Bây giờ ngược lại, anh đang giận cô vì chuyện đó?

“Lúc đó, anh không tin tôi mà!”

“Tôi có nói không tin đâu.”

“Bây giờ sáng mắt chưa?”

Tarkhan bật cười. “Cô ta là người thế nào đối với tôi không quan trọng.”

“Tôi là người thế nào đối với anh có quan trọng không?”

“…”

“Nói đi.”

Tarkhan chuyển chủ đề: “Ngày mai, có một đoàn khác tới. Buổi tối sẽ có lửa trại.”

Trúc Phương trĩu môi: “Thừa nhận một tiếng cũng không dám.”

“Em dai thật đấy. Muốn biết gì phải hỏi cho bằng được.”

“Tính tôi thẳng thắn, dám nghĩ dám nói, dám nói dám làm.”

Tarkhan cũng nghĩ Trúc Phương là kiểu người như vậy.

“Khi nào anh về Ulan Bator?” Trúc Phương hỏi.

“Chắc ngày mốt. Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.”

“Ừ.”

Tarkhan hỏi lại: “Còn em?”

Trúc Phương ngẫm nghĩ: “Vẫn chưa đi sa mạc Gobi.”

Tarkhan trầm ngâm: “Nơi đó cũng đẹp, nhưng phải đưa Lộ Khiết về bệnh viện ở Ulan Bator kiểm tra vết thương. Hơn nữa thời gian nghỉ phép của tôi cũng sắp hết rồi, phải mau chóng quay về.”

“Quay về đâu?”

“Về Mỹ.”

“Tôi tưởng anh là hướng dẫn viên du lịch?”

Tarkhan cười: “Mỗi năm đều về Mông Cổ một lần nên thường dẫn bạn bè theo. Lúc đó mới trở thành hướng dẫn viên.”

Trúc Phương gật gù: “Mỗi năm đều về? Vậy bình thường anh sống ở đâu? Làm nghề gì?”

“Tôi ở Mỹ. Trước đây bán nhà. Bây giờ bán ô tô.”

“Ồ… Vậy anh nhiều tiền lắm hả?”

Tarkhan chau mày nhìn cô: “Cô mê tiền lắm sao?”

Trúc Phương trợn mắt: “Tất nhiên! Tiền ai không mê?”

“Mê tiền như vậy sao không đi làm ngân hàng? Ngày nào cũng được đếm tiền.”

“Đếm tiền người khác không thích. Chỉ thích đếm tiền của tôi thôi.”

Tarkhan khẽ cười, không nói tiếp nữa. Trúc Phương lại hỏi tiếp:

“Sao lần này anh chỉ đi cùng Raymond thôi, không rủ thêm nhiều người khác nữa cho vui?”

Tarkhan lặng thinh, đầu hơi cúi xuống như muốn che giấu biểu cảm trên gương mặt. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Trúc Phương đột nhiên cảm nhận được một chút đau khổ loé lên trong mắt anh. Cô bất giác điều chỉnh tư thế lại, hơi nhích về phía Tarkhan.

Anh ngẩng mặt, viền mắt hơi đỏ: “Lần này có việc hệ riêng… Chị tôi mất. Tôi đem tro cốt của chị đến Tu viện Amarbayasgalant. Đó là tâm nguyện của chị.”

“Tôi…”

Cô định nói “rất tiếc”, nhưng lời chưa thốt ra đã kịp rút lại.

“Sao?” Anh hỏi.

Trúc Phương nhìn lên trời, chỉ vào một chòm sao sáng nhất gồm ba ngôi sao thẳng hàng.

“Anh thấy chòm sao kia không? Đó là chòm sao Lạp Hộ. Dù đi đến bất cứ nơi nào trên thế giới này, chỉ cần nhìn lên trời, anh sẽ thấy chòm sao đó.” Cô nhìn anh: “Tôi nghe nói, sau khi một người qua đời đều sẽ biến thành một ngôi sao trên trời. Hãy xem chị anh là một trong những ngôi sao đó.”

Tarkhan nhìn theo hướng Trúc Phương chỉ, đưa ngón tay vẽ nguệch ngoạc lên trời.

“Anh làm gì vậy?” Cô hỏi.

Tarkhan hơi bực mình: “Em nói, chị tôi là chòm sao Lạp Hộ. Tôi liền nghĩ, chòm sao nào phù hợp với em. Vừa rồi vừa vẽ chòm sao đó, em không nhận ra sao?”

Trúc Phương liếc mắt qua lại, thật sự cô không nghĩ anh lại vẽ một chòm sao tặng mình, thế là đành chữa ngượng: “Tôi vừa nói, khi một người qua đời đều sẽ biến thành một chòm sao. Ngay lập tức anh vẽ tặng tôi một chòm sao. Anh bảo tôi phải hiểu thế nào?”

“Một người còn sống vẫn có thể trở thành một ngôi sao trong mắt một người. Chỉ cần đủ quan trọng.”

Trúc Phương lặng người.

“Đừng cảm động. Em cũng đâu nhận ra chòm sao tôi vẽ, món quà này xem như không có ý nghĩa.”

“Sao lại không có ý nghĩa!” Trúc Phương đáp ngay. Cô xuống giọng năn nỉ: “Anh… anh vẽ lại được không?”

“Không được!”

“Sao không?”

“…”

“Vẽ lại đi mà…” Cô lay lay cánh tay anh.

Tarkhan liếc nhìn bầu trời lần nữa: “Một ngôi sao mờ rồi, không thành chòm sao hoàn thiện nữa.”

“Má mấy ngôi sao này!” Trúc Phương vô thức buông miệng chửi.

Tarkhan nhìn cô mấy giây, rốt cuộc cũng không nhịn được cười.

“Em có phải là phụ nữ không vậy? Mở miệng là mắng người. Không phải người cũng mắng.”

“Ờ… tôi vậy đó. Thích không thích thì thôi.”

Tarkhan lườm cô, sau đó đổi chủ đề: “Vừa nãy em nói muốn đi sa mạc Gobi?”

Trúc Phương gật đầu quả quyết: “Ừ! Đã đến đây rồi không đi tiếc lắm!”

“Hai người phụ nữ đi sa mạc Gobi, không có người hướng dẫn, không biết tiếng địa phương. Sao em thích chọn đường nguy hiểm mà đâm đầu vào vậy?”

“Du lịch bụi chính là vậy mà! Nếu ban đầu không gặp nhóm anh, bọn tôi vẫn lên đường.”

Tarkhan cười: “Ban đầu thoả thuận chỉ đi cùng một trạm. Thoắt một cái đã đi cùng nhau hơn một tuần.”

“Ừ. Cuộc vui nào cũng tàn.”

Anh nắm lấy tay Trúc Phương. Tim cô nảy lên một nhịp. Cô yên lặng để tay mình lồng vào tay anh, cảm nhận hơi ấm thân quen mà xa lạ.

Gió nổi lên, lay những hàng cây xào xạc. Trong lòng mỗi người đều có những mâu thuẫn. Một người muốn người kia ở lại, một người muốn người kia đi cùng. Họ biết rằng, điều đó là không thể. Sự tương phùng này vốn đã được sắp đặt là ngắn ngủi như thế, sớm hay muộn cũng phải nói lời chia ly.

Tarkhan vốn nghĩ, anh sẽ không thích người phụ nữ này nhiều đến thế.

Trúc Phương vốn nghĩ, bản thân sẽ không bao giờ phải lòng một người đàn ông chóng vánh đến vậy.

Điều này không cần bày tỏ. Cái nắm tay vừa rồi đã nói lên tất cả.

“Tarkhan, ngày mai là ngày cuối.”

Đó là lần đầu tiên cô chính thức gọi tên anh.

“Anh biết.”

***

Raymond đang sắp xếp quần áo, lưng quay về phía cửa lều nhưng vẫn biết có người bước vào.

“Hôm nay đi ngủ sớm. Ngày mai dậy ngắm bình minh.”

“Được.”

Raymond quay lại, thấy Minh Tuyền đã ngồi trên túi ngủ của anh, hai tay ôm gối.

“Em… sao vào không lên tiếng?”

“Vừa lên tiếng rồi mà.”

“Tại sao không hỏi ý tôi mà đã vào?”

Cô nhún vai: “Anh không biết tục lệ ở Mông Cổ, vào lều người khác không cần xin phép sao?”

Raymond không muốn cãi với cô nữa. “Tối rồi, em về ngủ đi. Tôi cũng sắp đi ngủ.” “Ngủ chung đi!” Cô đề nghị.

Chương 12

Full truyện