Tất cả đều là sự an bày tốt nhất.
Tùy thời, tùy tính, tùy duyên. Tùy hỉ, tùy ngộ nhi an. Núi có đỉnh chót vót, biển có bờ bên kia. Đường dài dằng dặc, cuối cùng sẽ có lối quay về. Dư vị đắng chát, rốt cuộc sẽ có ngọt ngào đọng lại. Trong sợ hãi vỗ về nội tâm bất an của mình, trong hụt hẫng thu thập cảm xúc vụn vỡ của mình, có lẽ khoảnh khắc tiếp theo, vực sâu vô biên ta rơi vào sẽ đột nhiên lấp lánh những đốm lửa nhỏ giữa bóng tối. Mất chiếc rìu sắt, thần linh sẽ tặng rìu vàng, rìu bạc. Ăn quả táo độc, là vì nụ hôn của hoàng tử. Mọi mất mát đều nhằm chừa ra vị trí cho vật yêu quý sắp đến; mọi động tác nằm rạp xuống đều là làm nóng người trước khi nhảy lên thật cao; mọi tan tành tả tơi đều vì sự vẹn tròn không dễ có được.
Ông Trời sẽ không vô duyên vô cớ ra một quyết định khó hiểu. Ngài khiến bạn buông bỏ và chờ đợi, là để cho bạn thứ tốt nhất. Tất cả lừa dối, sỉ nhục và làm tổn thương chỉ là khúc dạo đầu cho sự bồi thường dịu dàng của thế giới này. Những đốm sáng yếu ớt li ti ấy cuối cùng sẽ trở thành ánh sáng rừng rực thắp cháy sinh mệnh.
Thế giới mình biết còn nhỏ lắm
Năm 2017, mình qua Đức tham gia khoá học Master of International Business tại Berlin. Thời gian sống và làm việc ở châu Âu đã giúp mình mở mang kiến thức, học hỏi nhiều điều thú vị và thỏa thích đi du lịch. Tính đến nay, mình đã đi qua khá nhiều nước. Danh sách những nơi muốn đi còn rất nhiều. Cuộc đời vốn dĩ không dài, nên nhân lúc còn trẻ, mình muốn đặt chân lên thật nhiều vùng đất mới, khám phá bản thân qua những góc nhìn khác nhau.
Ba việc yêu thích nhất: đọc sách, du lịch, viết lách. Đọc nhiều là cách mình trải nghiệm thế giới nhân sinh, dù là trong trí tưởng tượng. Mình thích một câu nói: “Đọc xong một cuốn sách như trải qua một kiếp người.” Đó cũng là một trong những lý do khiến mình yêu thích viết truyện. Mỗi cuốn tiểu thuyết đều là đúc kết từ những gì mình nghe – thấy và trải nghiệm. Mỗi nhân vật, dù là hư cấu, đều phản ánh một góc nhìn nào đó của bản thân. Thật sự hi vọng, ngày nào đó sẽ gặp được một nhân vật bước ra từ trong sáng tác của mình 🙂
TIỂU THUYẾT
ĐI BỤI GẶP Ý TRUNG NHÂN
Thể loại: Du lịch (Mông Cổ), Hiện đại, Nữ cường.
Đi Bụi Gặp Ý Trung Nhân (1)
Quẻ nói, đào hoa ở phương Bắc. Trong lịch trình mà họ đã bàn qua, thật sự cũng có một vài thành phố ở phía Bắc. Nhưng lúc đó trong lòng cô lại cảm thấy, không phải là những nơi này. Tối nay, chỉ vì một bản nhạc và tuỳ hứng nhất thời, họ lại chọn duy nhất một nơi: Mông Cổ – chính Bắc của Trung Quốc.
Đi Bụi Gặp Ý Trung Nhân (2)
“Bà đây không có chứng cứ. Tiền đó mất rồi thì thôi, thí cô hồn. Nhưng bà trù cho đứa nào lấy tiền đó của bà, cưỡi ngựa bị ngựa đá, đi đường Tào Tháo rượt, leo núi gặp trời mưa, ra sa mạc gặp bão cát.” Trúc Phương nghiến răng: “Tốt nhất là nhấn chìm luôn!”
Đi Bụi Gặp Ý Trung Nhân (3)
Trúc Phương dằn cái muỗng xuống bàn, quay mặt nhìn chằm chằm Lộ Khiết. Cô gái có chút hoảng hồn, nhưng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đấu khẩu: “Nhìn cái gì mà nhìn, có hiểu gì không mà nhìn?”
Trúc Phương gằn giọng: “Miệng thối như cứt!”