“Ngủ chung đi!” Cô đề nghị.
“Cái gì?” Raymond hỏi lại.
Minh Tuyền làm vẻ mặt buồn rầu: “Bạn anh bắt cóc bạn của tôi rồi.”
Raymond cười: “Cho nên em muốn qua đây bắt cóc tôi?”
“Đâu có. Tìm người ngủ chung thôi.” Cô sờ vào dây kéo túi ngủ, chậm rãi kéo một đoạn. “Tôi ngủ ở đây hay anh qua lều tôi ngủ?”
Raymond giữ lấy bàn tay của cô: “Ai nói tôi sẽ ngủ chung với em?”
Minh Tuyền nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh. “Không muốn thật sao?”
Trước sự khiêu khích hết lần này đến lần khác của người phụ nữ này, Raymond cảm thấy trốn tránh không phải là đối sách thích hợp.
Anh mỉm cười, ngồi nhích lại gần Minh Tuyền, đưa tay vuốt ve bờ má của cô. Đôi môi anh lướt nhẹ trên mắt, mũi rồi dừng lại rất gần ở môi cô. Anh thì thầm:
“Tôi không thích phụ nữ quá chủ động. Không có cảm giác muốn chinh phục.”
Cô thở mạnh, nhưng nhanh chóng điều hoà lại nhịp thở.
Raymond cảm nhận được, cô đang tức giận. Anh nói tiếp: “Nếu em muốn tìm người giải quyết, tôi không hứng thú.”
“Vậy nên?”
Raymond buông cô ra, chuyển lại sắc mặt nghiêm túc. “Em nên rời khỏi đây.”
Minh Tuyền nhìn anh.
“Hôm đó anh cắn tôi hai cái. Hôm nay tôi phải đòi lại.”
“Muốn cắn tôi?”
Cô hất mặt: “Trên vai!”
Raymond chau mày. Khiến một người phụ nữ giận không bao giờ có kết quả tốt.
Anh gật đầu: “Được rồi, cắn đi!”
Minh Tuyền mỉm cười, đặt bàn tay lên vai anh. “Không được gồng!”
“Không gồng sẽ đau!”
Cô hỏi: “Hôm đó tôi có gồng không?”
Raymond nhìn cô thận trọng.
Lần này, đến lượt cô nhích lại gần. Cô đặt một bàn tay lên cổ anh, vuốt ve tới lui.
Raymond bực mình nói: “Em làm gì vậy?”
“À… giúp anh thư giãn…”
“Không cần! Cắn mau đi!”
Cô bật cười: “Anh không thích khúc dạo đầu à?”
Anh cắn răng, sắc mặt càng đen hơn.
Minh Tuyền nâng người trên đầu gối, chồm người về phía trước, cằm hạ trên vai anh.
Raymond bất giác quay sang nhìn cô, chóp mũi của hai người chỉ cách nhau vài cen-ti-mét. Anh thấy cô nở một nụ cười vô cùng quyến rũ, sau đó một làn hơi phà bên tai: “Không hứng thú nữa.”
Raymond căng cứng người.
Cho đến khi cô rời khỏi, anh vẫn còn cảm thấy hoang mang.
***
Buổi sáng hôm sau, có một nhóm bốn người nước ngoài đến nhập hội. Một cặp đến từ Pháp, một cặp đến từ Tây Ban Nha. Họ thuê một chiếc lều ger cho bốn người. Nhóm người đó rất thân thiện, vừa sắp xếp đồ đạc xong đã đi một vòng chào hỏi mọi người. Mấy đứa trẻ con Mông Cổ được tặng sô cô la nhảy nhót vui mừng.
Tối đó, những người đàn ông Mông Cổ dựng một cây cột chừng hai mét, sắp xếp những khúc gỗ cùng những tảng đá nhỏ xung quanh rồi đốt lửa. Lửa nổi lên rực rỡ.
Trong lều, Trúc Phương lục tung hành lý, tìm một bộ trang phục đẹp nhất để mặc đêm nay. Cô hỏi Minh Tuyền:
“Ê, mặc bộ này được không? Hay bộ kia?”
Minh Tuyền bỏ cuốn sách xuống, nhìn bạn thắc mắc. “Sao hôm nay quan tâm mặc đồ gì? Bình thường mày vớ cái gì là mặc cái nấy mà?”
“Ờ… tại đêm nay là đêm cuối cùng. Ngày mai, nhóm Tarkhan về Ulan Bator rồi.”
“À… mình không về chung? Mình sẽ đi đâu?”
“Đi sa mạc Gobi.”
“Chỉ tao với mày?”
“Ừ. Lát nữa hỏi nhóm người kia xem có đi cùng không. Biết đâu hên gặp bạn chung đường.”
“Ừm…”
Minh Tuyền lại cầm sách lên đọc tiếp.
“Ê… bộ nào đẹp?”
“À quên. Đêm nay là đêm cuối, nên muốn mặc đồ đẹp để lại ấn tượng tốt phải không?”
Trúc Phương cười hí hửng: “Ừa…”
“Vậy… mặc bộ đồ Mông Cổ đi. Hôm đó ở chợ đen tao thấy mày có mua một bộ đồ truyền thống.”
“Hả? Tính mua làm kỉ niệm thôi. Bây giờ mặc á?”
“Cả đời mày e rằng chỉ có cơ hội lần này để mặc bộ đó thôi. Tarkhan là người Mông Cổ, chắc chắn sẽ ấn tượng nếu mày biến thành một cô gái Mông Cổ.”
Trúc Phương lôi ra một cái áo màu tím nhạt, viền cổ được dệt đủ màu sắc, còn có một cái dây đai màu đen mun gắn thêm những viên đá màu đỏ rực rỡ.
“Tao thấy kì kì á…”
“Mày biết mày với con gái Mông Cổ giống nhau chỗ nào không?”
“Chỗ nào?”
“Tính cách phóng khoáng, nói năng bộc trực. Hơn chục năm chơi với mày, tao chỉ thấy áo dài là không hợp dù mày là người Việt Nam, nhưng mặc trang phục của người Mông Cổ lại có khí chất tương xứng. Lạ lùng!”
Trúc Phương chửi liền: “Đm, không biết là đang khen hay chê.”
“Haha… lời thật mất lòng. Nào lại đây, tao trang điểm cho xinh đẹp. Tối nay phải ngủ với Tarkhan nghe chưa!”
“Má!”
Lúc Trúc Phương bước ra khỏi lều, Tarkhan đang thêm củi nhóm lửa. Anh nhìn cô mấy giây.
Trúc Phương tươi cười đến trước mặt anh: “Đẹp không?”
Tarkhan nhìn cô một lượt, chần chừ đáp: “Ừm… cũng tạm.”
Trúc Phương đá một khúc củi vào trong đống lửa, khiến một khúc củi khác đang cháy dở văng ra.
Tarkhan nín cười: “Là em hỏi anh mà!”
“Anh nói thêm tiếng nữa, em đá đống lửa này cho cháy lều của anh. Tin không?”
Tarkhan cười tươi: “Càng tốt. Anh qua lều em ngủ.”
“Đê tiện!”
Trúc Phương chọn một chỗ ngồi, lấy chân day day mấy hòn đá trên mặt đất.
Tarkhan nhìn điệu bộ giận dỗi của cô, không khỏi bật cười.
“Anh cười thêm tiếng nữa, em quăng anh vào đống lửa!”
“…”
Một lát sau, hai người đàn ông khiêng một con cừu đã được lột da ra giữa sân, phần bụng bị rạch một đường, nội tạng đã được làm sạch. Họ bỏ khoai tây vào trong bụng cừu, rồi đặt những viên đá nóng vào trong. Món ăn này được gọi là Boodog. Phương pháp nướng cừu từ bên trong bằng đá nóng giúp cho thịt cừu giữ được hương vị nguyên thuỷ nhất.
Anh chàng người Tây Ban Nha mở nhạc xập xình, dùng thêm loa mini với đủ loại đèn màu chớp tắt. Không khí lửa trại hoang dã đã bị biến thành một cái vũ trường ngoài trời. Người Mông Cổ rất yêu âm nhạc. Quanh năm suốt tháng rong ruổi qua bao núi đồi thảo nguyên, âm nhạc chính là thứ duy nhất để họ giải khuây. Nhóm người nước ngoài quả thật rất nhiều năng lượng, nhảy nhót tưng bừng làm không khí vô cùng náo nhiệt. Hai cô cậu người Pháp khui một chai rượu vang, rót mời tất cả mọi người. Sau một vài hớp rượu, mọi người cũng cởi mở hơn. Cặp vợ chồng người Tây Ban Nha mở một nhà hàng ở Barcelona. Cô gái người Pháp là sinh viên ngành văn học của một trường đại học ở Anh Quốc. Còn anh chàng người Pháp là một sinh viên âm nhạc, có sở thích tìm hiểu về nhạc cụ dân tộc ở các quốc gia châu Á. Đó là một trong những lí do anh đến Mông Cổ lần này, hi vọng một lần được nghe những bài trường ca cùng gió ngựa thảo nguyên. Biết Tarkhan có thể giao tiếp bằng tiếng Mông Cổ, anh mừng rỡ nhờ Tarkhan hỏi gia đình người Mông Cổ có thể hát một khúc nhạc truyền thống của họ được không. Người đàn ông Mông Cổ nghe Tarkhan phiên dịch lại, ngửa đầu cười sảng khoái, sau đó bước vào trong lều lấy ra một cây đàn Mã đầu cầm. Sở dĩ có cái tên ấy vì đầu thân đàn được chạm khác một đầu con ngựa. Ông chỉ vào cây đàn nói:
“Đây là món nhạc cụ nổi tiếng nhất của chúng tôi. Tôi sẽ hát một bài cho mọi người nghe!”
Tất cả đều vỗ tay hoan hô. Tiếng nhạc vũ trường xập xình vừa tắt, không khí lửa trại cũng theo đó mà im ắng đến lạ thường. Người đàn ông ngồi yên trên một khúc gỗ, từ tốn đặt thân đàn lên đùi, ánh mắt vô định trong hư không như đang hồi tưởng lại những năm tháng trai trẻ oai hùng vó ngựa trên hoang mạc tứ phương. Tiếng đàn cất lên da diết mà phóng khoáng, tinh tế luyến láy lúc trầm lúc bổng. Giọng hát của ông mộc mạc và truyền cảm, mỗi câu từ thốt ra đều có câu chuyện, đều có chân thành, vì thế lay động tất cả khán giả. Anh chàng học thanh nhạc tấm tắc khen:
“Nếu không mang mối duyên nợ với một cuộc đời du mục, có lẽ ông sẽ trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng.”
Anh tiếp tục, âm nhạc chính là một loại ngôn ngữ đặc biệt. Dù không hiểu nội dung của bài hát, nhưng chỉ cần thanh âm phát ra là có thể khơi dậy sự rung động trong tâm thức của mỗi người. Con người ở hiện đại, ngày nào cũng nghe quá nhiều tạp âm nên đã đánh mất sự nhạy cảm cố hữu. Nơi đây, trên thảo nguyên này, chỉ có tiếng đàn và tiếng hát của người đàn ông là đi thẳng vào lòng người.
Sau đó, Tarkhan giải thích với Trúc Phương, ông đã hát một bài trường ca về sự tích của Mã đầu cầm. Ngày xưa trên bầu trời có hai mươi tám vì tinh tú, tượng trưng cho hai mươi tám vị Tướng lĩnh trên bầu trời. Đêm đêm, các vị thường hạ phàm, rong chơi trên thảo nguyên, tận hưởng gió mát trăng thanh của đại mạc bạt ngàn. Trước canh ba, tất cả đều sẽ trở về trời. Nếu về không kịp sẽ bị đọa ở nhân gian, mãi mãi không thể quay về Thiên đình. Vị Tướng lĩnh đứng đầu Thiên đình có một con Thiên Lý Mã, nhờ có đôi cánh mà chớp mắt có thể chạy xa nghìn dặm, vì thế có thể ở lại phàm giới lâu hơn những người khác. Chàng gặp và yêu một cô thôn nữ. Buổi tối, họ ở bên nhau. Trời gần sáng, chàng sẽ cưỡi ngựa trở về trời. Cô thôn nữ vì quá yêu người đàn ông đó, đã theo dõi và biết được chàng nhờ Thiên Lý Mã mà có thể bay về trời trong chớp mắt. Nhân lúc người yêu đang say ngủ, cô đã cắt đôi cánh của Thiên Lý Mã để từ nay về sau họ sẽ mãi mãi không chia lìa. Vị Tướng lĩnh sau khi ngủ dậy, thấy Thiên Lý Mã đã mất đi đôi cánh, dù đau lòng nhưng cũng cố gắng cưỡi ngựa về Thiên đình. Thiên Lý Mã phi hết nước đại, đến giữa sa mạc thì ngục xuống, đau đớn nhìn chủ nhân lần cuối rồi nhắm mắt. Chàng ôm Thiên Lý Mã, nước mắt tuôn rơi trên thân ngựa, ngựa lập tức biến thành cây đàn, đầu ngựa hoá đầu đàn, đuôi ngựa hoá dây đàn, lông đuôi hoá thành bả cung mà kéo nên tiếng đàn da diết.
Trúc Phương bần thần một lúc rồi thở dài: “Như vậy không phải tình yêu.”
Tarkhan nhìn cô dò xét.
Cô giải thích: “Em nói, cô thôn nữ đó không yêu chàng trai tướng lĩnh. Yêu là phải cho đối phương tự do.”
Đêm nay, anh đã có ý nghĩ muốn khuyên cô đừng đi sa mạc Gobi. Khi nào có thời gian, anh nhất định sẽ cùng cô quay trở lại nơi đây. Nhưng Trúc Phương vừa nói “Yêu là phải cho người đó tự do”, anh liền hiểu, suy nghĩ này không nên thốt ra. Con người của cô ghét ràng buộc. Muốn bên cạnh nhau phải chấp nhận để cô ra đi, bất cứ khi nào cô muốn.
Người đàn ông Mông Cổ hát xong, liền mời anh chàng người Pháp hát. Anh gật đầu, chạy lại chiếc xe Jeep lấy ra một cây đàn ghi-ta, tự tin gảy những bản tình ca lãng mạn đúng chất Pháp. Hát xong một bài, anh lém lỉnh nhìn sang Tarkhan: “Tới anh đó!”
Tarkhan từ chối, bảo không biết hát. Anh ta khúc khích cười: “Ngại gì. Cô bạn gái của anh nói, anh là ca sĩ tự do mà!”
Tarkhan quay sang nhìn Trúc Phương. Gương mặt cô đã ửng đỏ vì rượu, đôi mắt mơ màng nhìn anh. Tarkhan ngại ngùng nhận lấy cây ghi-ta, thấp giọng nói: “Lâu rồi không hát, mọi người đừng chê.”
Anh gảy mấy dây đàn để thử tông. Mọi người yên lặng chờ anh. Tarkhan nhìn Trúc Phương lần nữa, bàn tay bắt đầu đung đưa. Khi giai điệu ngân lên, Trúc Phương đã thấy tim mình nảy một nhịp. Cô biết anh hát bài gì.
Ngôi sao giữa bầu trời đêm
Đã tìm được nơi để chính mình tỏa sáng
Gia đình đầm ấm hạnh phúc
Những nhịp điệu vui tươi đang du đãng quanh đây
Buổi đêm ở Ulan Bator
Tĩnh lặng như thế đấy
Đang chờ đón một tương lai tươi đẹp vậy đó
Buổi đêm ở Ulan Bator
Tĩnh lặng như thế đấy
Bí mật gặp lại chàng thanh niên thản nhiên ấy
Anh hát bằng tiếng Mông Cổ, dù không biết nhưng cô có thể nhẩm hát theo. Đó chính là bài hát cô vô cùng yêu thích “Đêm ở Ulan Bator”. Đó là bài hát đã đưa cô đến đây, đã khiến cô gặp người đàn ông này.
Ánh mắt của Tarkhan không nhìn cô, nhưng cô biết anh tặng bài hát này cho mình. Trúc Phương mỉm cười rất nhẹ, người hơi ngả về sau, ngước nhìn lên bầu trời. Cô nhớ đêm hôm qua, hai người đã ngồi trên ngọn đồi ngắm sao. Nép người bên nhau, bàn tay ấm áp của anh lồng trong tay cô. Cô đã nói: Tarkhan, ngày mai là ngày cuối. Tarkhan trả lời: Anh biết.
Anh không biết, trái tim cô đã nói gì trong khoảnh khắc đó.
Giọng hát của Tarkhan vẫn còn vang vọng.
Buổi đêm ở Ulan Bator
Tĩnh lặng như thế đấy
Khi hai người gặp nhau đều dành cho nhau những lời yêu thương dịu êm…
Trúc Phương liếc nhìn Tarkhan lần nữa. Dường như Tarkhan cảm nhận được, vừa lúc ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau. Lúc đó, trái tim cô nói, cô muốn ở bên người đàn ông này.
Mã đầu cầm (Morin Khuur)
