Buổi tiệc kéo dài đến giữa đêm. Mọi người lướt khướt dìu nhau vào lều nghỉ. Tarkhan ở lại thu dọn “chiến trường”.
“Này Tarkhan…”
Anh vừa quay lại, theo bản năng bắt lấy một cái hộp nhỏ bay tới.
Anh nhìn chiếc hộp, mi tâm chau lại, rồi nhìn Minh Tuyền đang lười biếng ngồi tựa người vào ghế.
“Gì đây?” Anh lắc lắc cái hộp.
“Nhìn hộp đã biết rồi, còn hỏi là gì nữa!” Cô nói.
“Ý tôi hỏi cô muốn gì?”
Minh Tuyền thở dài, chỉ vào lều của mình: “Phương say rồi. Đêm nay là đêm cuối cùng. Anh nên ở bên cạnh nó.”
Tarkhan bực mình nói: “Cô đưa tôi một hộp bao cao su kêu tôi cưỡng hiếp bạn cô?”
“Cưỡng hiếp là khi đối phương không đồng ý.” Cô chậm rãi nói tiếp: “Tôi nghĩ bạn tôi đồng ý.”
Anh ném trả hộp bao cao su lại cho cô. “Việc này nên để cô ấy tự nguyện.”
“Đàn ông mấy anh đầu đất hay gì. Tự nguyện hay không nhìn một cái là biết. Không lẽ phải đợi nó chạy đến nói với anh là ngủ với nó thì anh mới chịu à?”
Tarkhan khựng lại, nghi ngờ nhìn cô: “Trúc Phương… muốn?”
Minh Tuyền lắc đầu, rồi gật đầu: “Phương không nói ra, nhưng tôi biết.”
“Cô không sợ nếu Trúc Phương biết được, sẽ cắt đứt quan hệ với cô à?”
Minh Tuyền hết kiên nhẫn giải thích với người đàn ông này, thẳng thừng nói: “Nó cảm ơn tôi còn không hết!”
Cô ném hộp bao cao su trên ghế: “Tôi tặng cho hai người, lấy hay không tuỳ anh.”
Đi được mấy bước, cô quay lại nói: “Nếu Phương có nghỉ chơi tôi thật, chỉ có thể là do kĩ thuật của anh quá kém!”
Tarkhan cảm thấy lạnh sống lưng. Bình thường anh thấy Minh Tuyền tương đối ít nói, cư xử hoà nhã, tính cách đối lập với Trúc Phương. Anh từng thắc mắc, vì sao họ có thể làm bạn được. Hôm nay nghe cô ấy nói ra những lời này, mới biết câu nói “Nồi nào úp vung nấy” là chân lý bất hủ.
Tarkhan nhìn hộp bao cao su đỏ chói nằm trên ghế, cảm thấy sự lựa chọn này không hề dễ dàng chút nào. Anh ngẩng mặt lên nhìn, Minh Tuyền đã đi về phía lều của anh và Raymond. Tarkhan chợt hiểu, thì ra cô ta không hề cho anh sự lựa chọn nào. Tarkhan tiến lại, nhét hộp bao cao su vào trong túi, trong lòng đã hết muốn dọn dẹp khoảng sân này.
Lều của Raymond vẫn còn sáng đèn, Minh Tuyền do dự đứng trước cửa, chưa bước vào. Đêm đó, anh đã nói “Tôi không thích phụ nữ quá chủ động. Không có cảm giác muốn chinh phục.”
Cô hít một hơi thật sâu, vén màn cửa, nhẹ nhàng bước vào trong. Raymond đã nằm trong túi ngủ, mắt nhắm lại, hơi thở đều đều. Bên giường Tarkhan, chăn gối được sắp xếp gọn gàng. Cô bước đến gần Raymond, ngồi lên giường, một chân bắt chéo, ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay anh. Ở đầu giường đặt một chiếc cốc nhựa với ít rượu vang đỏ còn thừa, cô suy nghĩ một lát rồi với lấy, ngửa cổ uống sạch. Men rượu chan chát trôi qua lồng ngực đến dạ dày để lại một hương vị cay nồng trong khoang miệng. Rượu mạnh quá. Cô không biết mình đã ngồi đó bao lâu, trong đầu hiện lên những hình ảnh gì, đến khi căn phòng tối hẳn cô mới định thần lại. Thì ra than đã cháy gần hết rồi. Cô thở dài, rón rén bước về giường của Tarkhan, chui vào túi ngủ. Cô nghĩ, giờ này “bên kia” chắc đã chăn êm nệm ấm. Chút rượu lúc nãy bắt đầu thấm vào cơ thể, cô thấy hai má nóng ran, tim đập liên hồi, mí mắt nặng trĩu. Đang mơ mơ màng màng, cô nghe Raymond lên tiếng:
“Sao không nói gì?”
Cô kéo túi ngủ lại, trở mình sang một bên, lưng hướng về Raymond.
“Này…”
Cô vẫn không trả lời. Men rượu làm cô khó chịu đến mức chẳng buồn nói chuyện.
“Tuyền…”
“Gì?”
Bên kia im lặng một lúc, có lẽ vì nghe được giọng nói bực bội của cô. Raymond dịu dàng hỏi:
“Sao em lại ngủ ở đây?”
“Tarkhan nói muốn ngủ với Phương, nên tôi phải qua đây.”
“Thật không?”
Cô lại im lặng.
“Này…”
“Này cái gì. Nói gì nói một lần!”
Raymond lại im lặng. Cơn buồn ngủ kéo đến nhanh quá, khiến cô chẳng còn hơi sức mà để tâm tới anh. Chẳng biết khi nào, cô nghe tiếng bên giường mình động đậy. Cô quay lại.
“Anh qua đây làm gì?”
“Lúc nãy em ngồi bên giường tôi làm gì?”
“Thấy có ly rượu nên qua đó uống.”
“Cả buổi tối em không hề uống giọt rượu nào. Tại sao bây giờ uống?”
“…”
“Em lại muốn quyến rũ tôi.”
“…”
Cô nhăn mặt: “Nói cái gì? Tay anh chưa nắm, môi anh chưa hôn, cả người anh tôi chưa đụng một cọng lông, quyến rũ cái gì!”
Raymond ngạc nhiên nhìn cô: “Thì ra ngồi lâu như vậy là để suy nghĩ những chuyện này.”
Cô mở miệng, định nói gì đó, đột nhiên cơn đau đầu ập đến như một mũi khoan xoáy vào trán cô.
“Hừm…”
“Sao vậy?”
“Anh về giường ngủ đi.”
“Trông em…”
“Ừ, lúc uống rượu mặt tôi đỏ như vậy đấy, rất xấu, đừng nhìn nữa!” Nói xong, cô rúc người vào túi ngủ, kéo mũ trùm kín mặt, chỉ chừa lại chỗ thở.
Raymond phì cười: “Ai nói em xấu đâu.”
“Này…” Anh lay người cô.
“Này…”
“Tuyền…”
“Mẹ kiếp!” Cô kéo túi ngủ cái xoẹt, bật người ngồi dậy, mặt đối mặt với anh. “Anh muốn cái gì?”
Raymond cụp mắt, bất giác mỉm cười.
“Cười cái gì?” Lần này đến lượt cô truy hỏi.
“Hôm đó, tôi đã cắn em hai cái. Em cắn lại đi. Tôi không muốn nợ em.”
Thì ra là vậy.
Lần này là lần đầu tiên cô công khai ngắm nhìn anh ở cự ly gần như vậy. Đôi mắt của Raymond màu xám nhạt, thế nên rất dễ che giấu cảm xúc. Cô dùng ánh mắt để hôn anh, từ vầng trán, sống mũi, gò má, rồi dừng lại ở bờ môi.
“Raymond…”
“Ừ…”
“Đêm nay là đêm cuối cùng rồi. Anh đã nói không hứng thú với tôi, tôi cũng không muốn để lại ấn tượng xấu. Đêm nay, tôi thật sự chỉ ngủ tạm ở đây, không có ý trêu ghẹo anh.”
Raymond hơi sững sờ. “Em nói… đêm cuối cùng là sao?”
Cô đổi ánh mắt khác, mỉm cười nói: “Ngày mai nhóm anh về lại Ulan Bator. Tôi và Phương đi sa mạc Gobi. Chúng ta đường ai nấy đi.”
Chữ “chúng ta” đó, cô muốn ám chỉ chính mình và anh. Giữa họ vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nào nữa. Rõ ràng là chưa từng tìm hiểu nhau, chưa từng thân mật, vậy mà lúc thốt lên câu cuối cùng, cô lại cảm thấy không cam tâm.
Raymond trầm lặng một hồi, sau đó trầm giọng: “Cuộc vui nào cũng tàn.”
Cô liếc anh. Chúng ta vẫn còn chưa vui vẻ với nhau.
Raymond cười lớn như hiểu được cô đang nghĩ gì. Anh xoa đầu cô: “Ngủ ngon.”
Anh đứng dậy, tiện tay bỏ mấy bộ quần áo ở cuối giường vào ba lô của Tarkhan, tạo thêm khoảng trống trên giường. Trong lều bây giờ khá tối, cô chỉ còn thấy bóng lưng mờ nhạt của anh.
“Này…” Cô thì thào.
“Sao?”
“Anh lại đây một chút.”
Raymond chần chừ rồi bước một bước lại, tự động ngồi bên cạnh cô như lúc nãy. Cô đưa bàn tay ra sau kéo gương mặt anh lại gần và đặt một nụ hôn lên đó.
“Ưm…”
Cô để lại một vết cắn trên môi anh.
Raymond đặt tay lên môi, mở to mắt nhìn Minh Tuyền.
“Bây giờ chúng ta không ai nợ ai.” Cô mỉm cười hài lòng, lấy tay xoa đầu anh: “Ngủ ngon.”
***
Tarkhan đã dọn dẹp xong khoảng sân từ rất lâu. Anh đốt một điếu thuốc, rít mạnh, phả ra một làn khói dài. Đã lâu rồi anh không hút thuốc. Nhưng đêm nay anh cần tỉnh táo. Tuổi thơ của anh gắn liền với cuộc sống du mục. Cho đến khi trưởng thành, dù đã có một công việc ổn định, mỗi năm anh đều dành ra một khoảng thời gian để du ngoạn tứ phương. Cuộc đời này, anh đã đi qua nhiều đoạn đường, đã từng gặp vô số người, đã nếm trải nhiều mối tình, lưu giữ và lãng quên rất nhiều kí ức. Bản tính tự do tự tại cố hữu dạy anh một điều, một khi trái tim đặt ở đâu thì đó sẽ là nơi trói buộc mình. Chẳng biết vô tình hay hữu ý, hay vì tình cảm chưa từng đủ sâu đậm, trái tim anh chưa từng đặt trọn vẹn ở người phụ nữ nào. Vì thế, anh yêu nhiệt thành, cũng có thể ra đi quyết đoán. Vậy mà sao lần tạm biệt này đối với anh lại khó khăn đến như vậy. Anh nghĩ đến lần đầu tiên gặp Trúc Phương trên hành lang chật hẹp mờ tối trong tượng đài Thành Cát Tư Hãn. Không có ấn tượng gì. Thế mà chỉ mấy ngày sau đó, mỗi khoảnh khắc mặt đối mặt với cô tự nhiên để lại dấu sâu đậm trong lòng anh.
Cô hoảng hốt giữ chặt dây cương khi con ngựa bị anh làm hoảng sợ phóng đi, cũng không quên quay đầu mắng chửi anh.
Cô bị đau bụng, năm lần bảy lượt bị Tào Tháo rượt, vẫn không làm nũng, không than khổ, cắn răng hoàn thành lộ trình cho đến nơi an toàn.
Cô mặc một bộ đồ truyền thống của người Mông Cổ vào đêm cắm trại, thân hình nhỏ nhắn, dáng đi dứt khoát, tính cách của cô rất giống tính cách của những người con gái thảo nguyên.
Cô can đảm hút máu độc cho anh, nhất định lái xe xuyên đêm để vết thương của anh không bị ảnh hưởng.
Cô không ỷ lại, không chịu thiệt, không giả vờ. Chỉ là chính cô. Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào như vậy. Anh khẳng định, anh rất thích cô. Tarkhan sờ sờ cái hộp nhỏ gồ lên trong túi quần. Anh nhớ đến ánh mắt cô nhìn anh trong lúc anh nâng đàn hát. Rõ ràng, trong đó có ánh lửa. Tarkhan dụi điếu thuốc xuống đất, dứt khoát đứng dậy bước vào lều.
Trúc Phương cuộn mình trong túi ngủ, hơi thở đều đặn. Gương mặt cô khi ngủ rất ngoan ngoãn, rất dịu dàng. Tarkhan ngồi xuống mép giường, nâng cô đặt sát vào trong, sau đó nằm xuống bên cạnh. Giường ở đây không lớn, vừa đủ cho một người. Thân hình Trúc Phương nhỏ bé, Tarkhan nằm nghiêng ôm cô vào lòng, cũng không tính là quá chật. Anh nâng đầu cô lên đặt trên cánh tay mình. Trúc Phương điều chỉnh thân mình, vô thức vùi đầu vào hõm vai anh tiếp tục ngủ. Anh nín thở, chỉ nghe thấy tiếng thở của cô và nhịp tim mình đập liên hồi. Tarkhan nhè nhẹ vuốt tóc cô. Mỗi động tác là một phút giây cân nhắc.
“Uhm… Tarkhan?”
Tay anh khựng lại.
“Ừ…”
“Anh vào đây làm gì?”
Giọng cô nghe như vẫn còn ngái ngủ nhưng câu hỏi lại rất tỉnh táo.
Anh nhớ đến đoạn đối thoại với Minh Tuyền lúc nãy. Cô nói: “Phương không nói ra nhưng tôi biết.”
Tarkhan hôn nhẹ vào trán Trúc Phương, dần dần dời bờ môi xuống môi cô. Ẩm ướt. Mềm mại. Anh tiến sâu vào, càn quét hơi rượu thơm nồng trong cô.
Trúc Phương bất giác rùng mình, theo bản năng thu người lại nhưng đã bị cánh tay của Tarkhan ôm chặt. Thân thể hai người càng dính chặt nhau hơn.
“Anh… anh hút thuốc?”
Tarkhan chau mày: “Em không thích?”
“Ừm… em ghét mùi thuốc.”
Mẹ kiếp! Anh chửi thầm. Lần đầu tiên hút lại sau nhiều năm cai thuốc, lại vào ngay đúng thời điểm không nên nhất. Đúng là báo ứng.
Tarkhan lưu luyến bờ môi cô một lúc nữa, cuối cùng khó nhọc nói: “Anh đi tắm…”
“Ừm…”
***
Sáng hôm sau, khi Minh Tuyền trở về lều đã thấy Trúc Phương dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc của mình.
Cô ngáp dài một cái: “Hôm qua… thế nào?”
Trúc Phương hỏi ngược lại: “Thế nào là thế nào?”
Minh Tuyền quan sát gương mặt Trúc Phương, đây rõ ràng không phải là sắc khí của một người vừa có một “cuộc vui vẻ” đêm qua.
Cô hỏi thẳng: “Tối qua không làm gì sao?”
Trúc Phương day day trán: “Mẹ, không nhớ nữa. Hôm qua Tarkhan có đến, nằm ôm tao, hai đứa hôn một chút. Sau đó, hình như ảnh nói ảnh đi tắm. Rồi sau đó… tao ngủ luôn không biết trời trăng gì nữa!”
“Bị khùng hay sao mà đang hôn lại đi tắm?”
Trúc Phương dằn ba lô lên giường một cái rầm: “Thì đó! Sáng mở mắt ra đã không thấy đâu. Muốn chửi thề!”
Minh Tuyền thở dài. Cơ hội trong tầm tay, còn không biết chớp lấy. Đàn ông lúc khôn thì khôn hết phần thiên hạ, lúc muốn “giả ngốc” thì làm những chuyện đần không hiểu nỗi.
“Mà sao hôm qua Tarkhan vô đây? Mày ngủ ở đâu?”
“Ờ… Tarkhan có nguyện vọng muốn ở bên cạnh mày đêm cuối nên tao qua ngủ với Raymond.”
“Gì? Hai người…”
“Không có làm gì hết. Ai nằm giường nấy.”
Trúc Phương cũng không chất vấn nữa. Trong lòng đã có đủ phiền muộn rồi.
Thoáng một chốc, hành lý của cả hai đều đã được sắp xếp đầy đủ, mỗi người đẩy từng cái va li chất lên xe. Tarkhan đã đứng bên ngoài lều từ trước, vừa thấy Trúc Phương liền bước đến bên cạnh tỏ ý giúp cô.
Trúc Phương lạnh nhạt nói: “Tôi tự làm được.”
Tarkhan giả vờ không nghe, hai tay xách hai va li của Trúc Phương đi đến bãi đậu xe. Hân Nghiên và Vỹ Kì thò đầu ra cửa sổ, vẫy tay chào. Thì ra đám người của họ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn đợi cô và Minh Tuyền xong xuôi rồi chào tạm biệt.
“Đã đủ đồ chưa?” Tarkhan hỏi trong lúc nhấc hành lý lên xe Trúc Phương.
“Rồi.”
Anh nhìn cô một lúc: “Đi đường cẩn thận.”
“Chỉ vậy thôi?”
“…”
“Đêm qua sao anh bỏ đi?”
Tarkhan cười ngượng: “Tối qua tôi hút thuốc. Em nói em không thích mùi thuốc nên tôi… đi tắm.”
Trúc Phương chau mày, thật sự cô không có ấn tượng về chuyện đó lắm.
“Em không nhớ?”
Cô quả quyết lắc đầu: “Không! Em say mà!”
Tarkhan cốc vào trán Trúc Phương. “Lẽ ra hôm qua em nên nói câu này. Lúc cần say thì lại tỉnh.”
“Thế sao tắm rồi không quay lại?”
Lần này, Tarkhan do dự.
“Nói đi!”
“Ờ… lúc trở vào, thấy em ngủ say quá… nên không muốn đánh thức.”
Anh vô thức cho tay vào túi, chạm phải hộp bao cao su vẫn còn nguyên, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
“Hừ… cũng chẳng biết khi nào có dịp gặp lại.” Trúc Phương lấy chân day day mấy hòn đá nhỏ dưới chân.
Tarkhan liền đưa cho cô một mảnh giấy, trong đó có ghi số điện thoại. Trúc Phương cầm lấy, lòng cười thầm, thì ra anh đã chuẩn bị trước cho một cuộc gặp lại.
Cô kẹp tờ giấy giữa hai ngón tay khẩy nhẹ: “Vậy… hẹn gặp lại.”
“Chỉ vậy thôi?”
Cô suy nghĩ một chút, tiến lại gần thì thầm vào tai anh: “Lần sau có gặp lại, anh đừng hòng chạy thoát!”
Tarkhan không còn lời gì để nói. Rõ ràng là anh đã “buông tha” cho cô, sao bây giờ lại bị kết tội thành “chạy thoát”?
Minh Tuyền chất cái hành lý cuối cùng lên xe, miệng làu bàu: “Cả đêm qua ngủ với nhau, muốn làm thì không làm cho đã, bây giờ đứng đây tán tỉnh. Mẹ bà!” Cô cố tình nói bằng tiếng Anh. Tarkhan nghe xong mặt biến sắc. Không đợi anh phản ứng, Minh Tuyền đã nhảy vào trong xe, đóng cửa cái rầm.