Những năm gần đây, tình trạng sa mạc hoá ở Mông Cổ tăng lên đáng kể. Mặc dù là một quốc gia có diện tích rừng rộng lớn, nhưng trong những năm cải cách theo đường lối công nghiệp hoá, Mông Cổ đã đánh mất mấy triệu hecta rừng bởi côn trùng, nạn đốn rừng, ô nhiễm không khí và nguồn nước. Xe chạy phăng phăng trên đường cái, rất nhanh sau đó đã bỏ lại thảo nguyên xanh ngát phía sau. Trước mặt và hai bên đường đều là những mảnh đất trơ trọi khô cằn. Hôm nay là một ngày nắng đậm, gió mang hơi nóng của mặt trời tạt vào trong xe, mồ hôi vừa tuôn ra đã bị gió hung khô. Trúc Phương xem xét tấm bản đồ giấy trên tay rồi nhìn sang la bàn để chắc rằng mình đã đi đúng hướng. Con đường thật ra chỉ có một, không đi đường này cũng chẳng biết phải đi hướng nào.

Trúc Phương kiếm chuyện tán gẫu: “Mày thích Raymond hả?”

“Không hiểu gì về nhau hết, thích kiểu gì. Tao thấy hợp mắt, chọc cho vui.”

“Tao thấy ổng cũng hợp với mày.”

“Hợp chỗ nào?”

“Đàn ông có kinh nghiệm, phong trần, ăn nói lịch thiệp, quyến rũ. Quá đúng gout luôn!”

“Hừ… sau này cũng không gặp lại nữa.”

“Mày không lấy số điện thoại của ổng sao?”

“Không!”

“Trời…”

Mặt đường loang lổ, cách một chút là xe nẩy xóc, tay giữ bánh lái lúc nào cũng phải gồng để không bị trật khỏi đường. Trúc Phương không nói thêm nữa, chỉ chú tâm vào lái xe.

Minh Tuyền nói: “Tao ngủ một chút. Lát nữa đổi tay lái.”

Một lúc sau, cảm thấy xe bắt đầu chùng chình, Minh Tuyền mở mắt dậy. Sắc trời dịu hẳn, nắng không còn gắt gỏng như mấy tiếng trước. Cô nhìn đồng hồ, gần ba giờ chiều.

Trúc Phương quay sang nói: “Dậy rồi thì đổi tay lái nha. Tao tê lắm rồi!”

“Ok!”

“Đợi chút, lái qua cồn cát này rồi dừng lại chụp mấy tấm hình. Sau đó mày lái tiếp rồi tìm chỗ nghỉ. Xe rộng, hành lý cất lên nóc rồi chui vô sau xe ngủ cho ấm.”

“Vậy đi!”

Xe lăn bánh qua một cồn cát. Trúc Phương hạ tay ga, chuẩn bị cho xe dừng lại thì đột nhiên một bên xe lọt xuống hố, tuy không lật nhưng xe cũng chao đảo lắc lư. Đầu Trúc Phương đập cốp vào khung xe. Cô chửi: “Đm! Lọt hố rồi!”

Minh Tuyền tháo dây an toàn, đẩy cửa xe phía bên phải chui ra ngoài. Trúc Phương leo qua ghế bên cạnh, thoát ra theo đường đó. Cả hai đi vòng sang chiếc xe chỗ bị lún bánh. Cát đã ngập hơn phân nửa bánh xe.

“Mình có đem theo đòn bẩy không?” Minh Tuyền hỏi.

Trúc Phương lắc đầu: “Đéo biết nữa. Tao cũng không có rành mấy vụ này.”

Gió bắt đầu thổi mạnh, mây đùn đẩy từng lớp che khuất ánh mặt trời.

Minh Tuyền ngẩng mặt lên trời, trong lòng cảm thấy có điều gì đó không ổn. “Sao tao thấy thời tiết hôm nay có vẻ lạ.”

“Má nó, không lẽ mưa?” Trúc Phương chau mày.

“Kiếm lẹ cái đòn bẩy, nếu không có thì tao với mày xách lều ra chỗ khác dựng trại. Xe thì quăng đại ở đây, mai tính.”

“Ừ. Má nó, hôm nay ra đường không coi ngày!”

“Có coi thì mày cũng đi thôi chứ có ngán gì. Bình thường không tin quỷ thần, tới hồi gặp chuyện trách cái gì.”

Hai người lục tung hết bộ dụng cụ đặt trong xe, không tìm thấy đòn bẩy hoặc thanh sắt nào đủ cứng cáp để nâng xe lên.

Trúc Phương la lên: “Tuyền!!! Đm!”

Minh Tuyền nổi điên: “Đm sao chửi tao!”

“Nhìn kìa má!”

Minh Tuyền nhìn theo hướng Trúc Phương chỉ. Phía xa, một ngọn thác màu vàng đổ từ trên trời xuống, gió lốc nổi từ khắp nơi cuốn bụi cát mịt mù.

“Bão cát!”

Bọn họ nhìn nhau không chớp mắt, mặt ai nấy đều thất kinh.

“Lấy kính bảo hộ…!” Minh Tuyền nói.

Cô im ngay lập tức vì cát đã bay vào trong miệng. Gió quá lớn, giọng của cô sớm đã bị thổi bạt tứ phía. Trúc Phương chạy vòng lên trước, chui vào ghế lái, lấy hai chiếc kính bảo hộ ra. Minh Tuyền đã sớm quăng dụng cụ cắm trại ra ngoài. Họ phải tìm một chỗ hạ lều ngay lập tức. Cơn bão cát càng lúc càng đến gần, cô run rẩy nhìn con quái vật thiên nhiên đang từng chút từng chút tiến lại, sớm muộn cũng sẽ nuốt chửng hai người.

Cả hai đeo kính bảo hộ, cột miếng vải che mũi và miệng. Trúc Phương ra hiệu sẽ cắm trại ở phía bìa rừng cách đó không xa. Cũng may là họ chưa tiến vào sa mạc Gobi, nếu thật sự bị kẹt bên trong, không biết có sống sót nổi qua trận bão cát này hay không.

Minh Tuyền hiểu ý bạn, gật đầu. Trúc Phương ôm đồ chạy về phía cánh rừng trước. Minh Tuyền mở hết các vali, lấy đồ ăn và thức uống, vài bộ quần áo cho vào hai ba lô. Cơn bão cát này không biết chừng nào sẽ đi qua. Xe của họ chín phần sẽ bị chôn dưới cát rồi, cho nên đây là cơ hội cuối cùng để giữ lại những đồ cần thiết để sóng sót qua mấy ngày tới. Minh Tuyền soạn xong đầy hai ba lô đã thấy Trúc Phương chạy được một đoạn. Cô rút chìa khoá, đóng kín hết cửa xe rồi chạy theo sau Trúc Phương.

“Á…”

“Phương!”

Cát càng lúc càng dày, tầm nhìn cũng bị thu hẹp lại. Cô nghe tiếng Trúc Phương la lên, sau đó thân hình không cử động nữa, đứng yên tại chỗ. Minh Tuyền dốc hết tốc lực chạy về phía bạn. Cô thấy Trúc Phương đang dần dần chìm xuống. Tim rung bần bật muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bỏ mẹ, gặp cát lún rồi.

“Phương, đừng cử động!”

Minh Tuyền gào lên trong gió. Cát bay vào miệng, vào mũi khiến cô suýt ngạt thở. Mấy bước cuối cùng gần như kiệt quệ, mỗi bước nặng như đeo tạ, cô gắng hết sức bước tới, cuối cùng cũng đã tới chỗ Trúc Phương.

Trúc Phương mặt tím ngắt, hai tay lạnh cóng.

“Đm cát lún nhanh quá, tao không nhấc chân ra được!”

Minh Tuyền quăng ba lô xuống, rút một thanh sắt dùng để dựng lều ghim xuống để thử cát. Hố cát lún này không biết rộng bao nhiêu. Cô phải đứng ở chỗ an toàn thì mới có thể kéo Trúc Phương ra được. Trúc Phương nhìn đã biết bạn đang làm gì, bình tĩnh không hối thúc. Lúc này cát đã gập qua đầu gối.

Cuối cùng, Minh Tuyền tìm được mé bên trái Trúc Phương. Cô đứng ở chỗ đó, kéo Trúc Phương lên. Cả hai chật vật rất lâu đến bốn tay đỏ ửng, vẫn không kéo Trúc Phương lên được, cùng lắm là giữ để không bị lún thêm.

“Đm cát quần què gì mà dính quá vậy!” Trúc Phương tức điên người.

Minh Tuyền nói: “Nằm ngửa người ra đi, lưng nằm trên cát có điểm tựa, sau đó trườn từ từ, đẩy thân người ra khỏi chỗ cát lún. Tao cắm một cái cọc phía sau mày, mày bám lấy cọc rồi trườn lên. Còn tao đào hố cát này cho rộng ra để mày nhấc chân lên.”

Trúc Phương làm theo, trong lòng vẫn lo lắng: “Nằm ngửa ra sau đéo biết nó có lún nữa không.”

Họ dường như không còn nghe rõ lời nói của đối phương nữa. Gió bạt quá mạnh, cát bay mù trời. Minh Tuyền vừa cắm xong một cái cọc phía sau Trúc Phương thì gió đã thổi lăn lốc túi đựng lều và mấy thanh sắt còn lại.

“Đm nó!”

Minh Tuyền nhìn thanh sắt lăn lông lốc ra xa, chẳng mấy chốc đã mờ nhạt trong tầm mắt. Cô nhanh chóng rút một sợi dây dù, buộc quanh bụng, đưa một đầu dây kia cho Trúc Phương.

“Bụi quá tao không thấy rõ, lát nữa lần theo dây sẽ tìm được mày. Cầm chắc nha!”

Nói xong liền lao đi trong bão cát. Chạy chưa tới ba mét, cô ngã đập mặt xuống cát. Cô lồm cồm bò dậy, cảm thấy bàn chân mình như đang có ai đó giữ lại. Sau đó hai tay của cô cũng chìm vào trong cát. Cô trợn mắt quay lại nhìn Trúc Phương.

Trúc Phương nghiêng đầu, bụi đã bám đầy trên kính nhưng cô vẫn lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn.

“Tao… bị lún rồi!”

Trúc Phương nghe thấy những thanh âm đứt đoạn trong gió. Lòng cô trong phút chốc đã tan tác. Cô thấy Minh Tuyền lún nhanh hơn mình, thoáng một chốc, cát đã liếm đến khuỷu tay. Trúc Phương điên cuồng quấn sợi dây dù chắc vào lòng bàn tay, tay còn lại nắm chặt cây cọc làm điểm tựa, kéo người về phía sau. Hai chân cô tê dại. Càng kéo thì lực hút càng mạnh, cứ như trong cát có hàng tấn keo dán sắt ôm lấy chân. Cô nhớ đến những bài tập Thái Cực Quyền, trước hết phải bình ổn hơi thở, gân cốt mới linh hoạt. Chân cô thả lỏng, từ từ nâng lên hạ xuống dù chỉ là dịch chuyển một vài mi-li-mét. Tay cô nắm chặt thân cọc, kéo cả thân người về phía sau, cây cọc bật gốc, lao ra khỏi mặt cát.

“Đm!” Cô chửi đổng.

“Phương, ra được chưa?”

Cô nghe thấy tiếng bạn mình cầu cứu. Minh Tuyền đã lún rất sâu rồi. Hai tay hai chân đã chìm trong hố cát. Nếu cô không thoát khỏi, sẽ không còn cách nào cứu bạn mình. Trúc Phương lần mò trong túi xem có vật gì có thể ứng biến không. May quá, trên cổ cô có đeo một chiếc còi cứu hộ. Cô thổi liên tục, mặc dù trong lòng không có tới một phần trăm tin rằng có ai đó gần đây có thể nghe thấy. Nhưng cô không thể bỏ cuộc. Cô vừa thổi, vừa dùng thanh sắt trong tay đào một chiếc hố rộng dưới chân mình. Cô có thể dùng thanh sắt này làm đòn bẩy nhấc bàn chân lên.

“Phương…”

Trúc Phương hốt hoảng nhìn sang, cơ thể của Minh Tuyền đã chìm trong cát, chỉ còn lại phần đầu. sợi dây trong tay cô căng cứng. Cô dùng hết sức kéo ngược về phía mình, lòng bàn tay rát bỏng nhơm nhớp máu.

“Cố lên… Tao sắp… ra được rồi!”

Minh Tuyền không nhìn về phía cô nữa, mặt ngẩng lên trời giữ cho phần đầu cao hơn mặt cát. Trúc Phương điên cuồng đâm thanh sắt xuống sâu để bẩy chân lên. Cô không thể chết ở đây. Minh Tuyền cũng không thể chết. Hai người họ phải sống sót ra khỏi đây!

Bỗng nhiên một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, dùng sức đè xuống. Tay cô bị kẹp giữa bàn tay ấy và thanh sắt, chân đã có thể động đậy.

Cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Khuôn mặt đã được che chắn kĩ càng, nhưng cô nhận ra ánh mắt đằng sau chiếc kính đó. Cô tự hỏi, làm sao Tarkhan lại có mặt ở đây. Có phải đây chỉ là ảo giác? Trúc Phương đã nghe rất nhiều về hiện tượng ảo giác trên sa mạc. Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm. Cảm giác này quá ư chân thật đến nỗi cô cảm thấy hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang cho mình. Cô bần thần nhận ra, thì ra mình nhớ anh rất nhiều. Dù chỉ là ảo giác nhưng cô đã được nhìn thấy anh lần cuối.

“Đứng dậy! Gom đồ!”

Ảo giác còn có thể nói chuyện.

Chỉ khi Tarkhan nắm vai cô kéo dậy, Trúc Phương mới bừng tỉnh.

“Tarkhan?” Cô ngơ ngác hỏi.

Anh hét lên: “Mau! Gom đồ bỏ vào xe!”

“Tuyền còn…”

Trúc Phương định chạy ra phía Minh Tuyền, đã thấy Raymond nắm lấy dây dù, cố gắng kéo người ra khỏi cát lún. Rất nhanh sau đó, Tarkhan chạy tới, hai người dùng sức khéo. Dần dần, cơ thể Minh Tuyền đã được nhấc lên khỏi hố cát.

Trúc Phương yên tâm, nhanh chóng gom ba lô và đồ đạc của họ bỏ lên xe của Tarkhan. Raymond bế Minh Tuyền chui vào xe ngay lập tức. Cửa xe vừa đóng lại, cơn bão cát đã tràn qua, bao phủ hết thân xe. Tarkhan bình tĩnh nổ máy, drift một đường quay đầu, đạp hết ga chạy về hướng ngược lại. Họ đi tới đâu, bão cát đuổi theo tới đó. Trúc Phương nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Raymond đang hô hấp nhân tạo cho bạn mình.

“Bạn em sao rồi…?”

Tarkhan nói: “Ngồi vững!”

Chiếc xe bẻ ngoặt một đường sâu, rẽ về phía khác. Bão cát đập vào kính điên cuồng khiến thân xe lắc lư nghiêng ngả. Tarkhan giữ lái rất chắc, hai cánh tay anh gồng trên bánh lái, xoay trái xoay phải, nương theo địa hình mà lao tới.

Chương 15

Full truyện


Sa mạc Gobi, Mông Cổ