Chiếc xe chòng chành quẹo trái quẹo phải, bản thân Raymond cũng không thể giữ được thăng bằng, nghiêng ngả liên tục. Anh điều chỉnh tư thế, lại làm hô hấp nhân tạo cho Minh Tuyền.

Trúc Phương chốc chốc lại quay đầu. Mắt cô đã nhòa đi từ khi nào: “Tuyền! Ráng lên! Không được chết!”

Raymond đổ nước vào miệng Minh Tuyền, sau đó lật người cô lại, vỗ mạnh vào lưng.

Sau mấy giây, Minh Tuyền ho sặc sụa, phun mấy ngụm cát ra ngoài.

Raymond lau mồ hôi trên trán, nhìn Trúc Phương nói: “Ổn rồi!”

Không biết bao lâu sau, xe đã chạy tới một cánh rừng. Vừa chạy vào mé rừng hai mươi mét, Tarkhan ngay lập tức dừng lại. Anh và Raymond nhanh chóng ra sau xe lấy đồ đạc. Không tới năm phút sau, hai chiếc lều chắc chắn đã được dựng xong. Raymond bế Minh Tuyền đặt vào trong một cái lều. Trúc Phương bước lại đó, liền bị Tarkhan kéo cổ áo.

“Đi đâu?”

“Qua lều bên kia.”

“Em lều bên này!” Tarkhan chỉ vào cái lều bên phải.

“Bạn em bên đó, em ngủ bên đây làm gì!”

Vừa nói xong, cô chợt hiểu ý của Tarkhan.

“Không!” Cô dứt khoát.

Tarkhan không tranh cãi, nhấc thẳng Trúc Phương ném vào lều, chui vào trong, gài cửa lại. Cô vừa định vươn tay mở cửa thì chiếc lều đã rung bần bật, bên ngoài gió thét dữ dội khiến cây lá trong rừng nghiêng ngả lao xao.

“Ngồi yên đi. Bão tới rồi không thể ra ngoài!” Tarkhan bình tĩnh nói.

“Còn bạn em thì sao?” Trúc Phương nổi nóng.

“Có Raymond!”

“Lỡ ông nội đó làm gì bạn em thì sao?”

Tarkhan nhìn Trúc Phương một cách miễn cưỡng, không buồn trả lời.

Anh tự nhiên mở túi ba lô của Trúc Phương ra, đưa cho cô một bộ đồ mới.

“Em thay ra đi.”

“Thay ở đây?”

“Còn chỗ nào nữa?”

Trúc Phương cầm lấy bộ đồ, lưỡng lự nói: “Vậy anh quay mặt sang chỗ khác đi.”

Tarkhan mở chiếc túi ba lô của anh, cởi quần áo trên người vứt sang một góc, mặc một chiếc quần bò và áo thun mới vào.

Trúc Phương tranh thủ lúc anh xoay mặt về bên kia thay đồ, cô cũng xoay mặt về hướng khác lau mình và mặc một bộ đồ khác. Khi xong xuôi quay lại, cô đã thấy ánh mắt của Tarkhan dán lên bóng lưng của mình.

“Anh… nhìn cái gì?”

“Ở đây chỉ có hai người, không nhìn em chứ nhìn ai?”

“Em muốn qua thăm bạn em!”

“Em dám ra ngoài một bước, anh cột tay chân nhốt em lại!”

Lúc Tarkhan nói lời nói, gương mặt rất nghiêm túc. Trúc Phương nghe xong chẳng những không giận mà còn phì cười.

“Thật sao?”

Tarkhan gật đầu.

“Thì ra… anh có xu hướng đó…”

Tarkhan chau mày, định hỏi lại. Nhưng nhìn nét mặt ma mị ranh mãnh của Trúc Phương, anh liền hiểu ngay.

“Hừ… Em đừng có châm ngòi. Lửa cháy rồi, em dập không nổi đâu.”

Trúc Phương không tiếp tục đùa giỡn nữa. Cô thu người, hai tay ôm đầu gối, tai lắng nghe cơn thịnh nộ của bão cát bên ngoài.

“Đang nghĩ gì vậy?”

“Lúc nãy không có anh, chắc em…”

Tarkhan biết cô muốn nói gì. Anh nhích người lại, vươn tay ôm lấy cô.

“Chẳng phải anh trở về Ulan Bator? Sao anh quay lại? Chỉ có anh và Raymond, đám người kia đâu?”

Quả thật Tarkhan đang lái xe về Ulan Bator. Nhưng trên đường đi, trời tắt nắng, nhìn thời tiết, anh đoán được sẽ có một trận bão cát ập đến trong vài tiếng nữa. Tarkhan sợ Trúc Phương sẽ gặp nguy hiểm nên nói với đám Lộ Khiết rằng họ cần quay xe lại để giúp đỡ.

Vỹ Thành là người phản đối đầu tiên: “Giúp cái gì? Chính cô ta nhất quyết đi sa mạc Gobi, tự đâm đầu vào chỗ chết thì trách được ai?”

Tarkhan phân trần: “Nếu thời tiết đẹp, cũng không đến nỗi. Đằng này bão cát sắp nổi lên rồi. Hai cô gái đó làm sao chống chọi được. Chúng ta cũng vừa rời khỏi không xa, có thể quay đầu lại kịp thời. Không thể nào thấy chết mà không cứu!”

Vỹ Thành gào lên: “Còn Lộ Khiết thì sao? Vết thương trở nặng, cô ấy mà không đến bệnh viện kịp thời sẽ chết đó!”

Tarkhan thắng gấp xe, quay đầu quan sát tình hình của Lộ Khiết. Vết thương đã chuyển sang màu tím đen. Tuy độc tố đã được loại bỏ nhưng dù sao họ chỉ dùng phương pháp dân gian. Đối với vết thương bị rắn độc cắn, nhất định phải cứu chữa kịp thời để tránh biến chứng về sau. Vỹ Thành nói không sai, nếu bây giờ quay lại, Lộ Khiết có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu không quay lại, hai người khác sẽ gặp nguy hiểm. Tarkhan hết sức khổ sở. Trong tình huống cấp bách như bây giờ, anh không biết làm gì cho đúng.

“Chạy đi!” Vỹ Thành quát.

Tarkhan lưỡng lự một lúc rồi tháo dây an toàn, nhảy xuống xe.

“Anh làm cái quái gì vậy!” Vỹ Thành cũng theo xuống xe.

“Các người tự lái xe về đi. Tôi đứng đây chờ xe khác quá giang. Tôi phải quay lại.”

Vỹ Thành nổi nóng đẩy Tarkhan khiến anh suýt ngã xuống đất.

“Bọn tôi làm gì biết đường mà lái về! Anh chơi chúng tôi hả?”

Tarkhan có thể hiểu cho tâm trạng của Vỹ Thành nên không chấp nhất anh ta.

“Xe này là tôi thuê. Ban đầu chính là các người muốn đi cùng tôi, tôi đâu có lấy một đồng hướng dẫn nào. Bây giờ tôi còn để xe lại. Tôi không nợ các người.”

“Ở đây chỉ có một mình anh biết đường, anh không đi cùng, làm sao chúng tôi về được Ulan Bator?”

Tarkhan chỉ tay: “Đường chỉ có một, cứ theo quốc lộ này chạy thẳng, trên đường sẽ có biển chỉ dẫn. Đến nơi khác có thể lạc đường, về Ulan Bator thì không lạc được!”

“Mẹ nó, muốn ăn đòn hả!” Vỹ Thành định xông tới đánh nhau với Tarkhan thì Raymond đã kịp thời ngăn cản.

Raymond khuyên giải: “Tarkhan nói đúng. Trên đường đi tôi đã để ý, hướng về Ulan Bator thì có nhiều biển chỉ dẫn lắm, mọi người không sợ lạc đâu. Cùng lắm liên lạc với đội cứu hộ.”

Hân Nghiên lên tiếng: “Anh Thành, nếu đã vậy chúng ta tự lái xe đi, đừng ép buộc anh Tarkhan.”

Vỹ Thành vẫn chưa muốn bỏ qua dễ dàng, vừa chửi vừa sấn tới Tarkhan.

“Phía sau có xe kìa!” Vỹ Kì mừng rỡ lên tiếng.

Mọi người đều quay lại nhìn, quả thật có một chiếc xe từ xa chạy tới. Vài phút sau, chiếc xe dừng lại, thì ra là đám người đã cùng họ đốt lửa trại tối qua.

“Hey, gặp lại mọi người rồi! Mọi người đang về Ulan Bator phải không?”

Hân Nghiên gật đầu mừng rỡ.

Tarkhan giải thích tình hình cho anh chàng Tây Ban Nha. Bọn họ bàn bạc rất nhanh, liền vui vẻ đồng ý.

Raymond nói với Tarkhan: “Tôi quay lại cùng anh.”

Tarkhan gật đầu. Vỹ Thành lạnh lùng bước vào xe, ngồi chỗ ghế lái.

“Chờ đã!” Anh chàng người Tây Ban Nha nói. “Đám bạn của anh lái chiếc xe này đi rồi, hai người đứng đây như vậy chờ xe khác tới sao?”

Tarkhan gật đầu.

“Như vậy không được. Bão cát sắp tới rồi, nếu không có xe cho đi quá giang, làm sao hai người có thể đến sa mạc Gobi kịp thời để cứu hai cô gái kia?”

Anh ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay vậy đi, bốn người này lên xe đi cùng chúng tôi, đồ đạc chất lên nóc xe. Còn hai anh lái xe đến sa mạc Gobi đi!”

Tarkhan quay lại nhìn Vỹ Thành, ánh mắt hắn ta rõ ràng là không đồng ý. Nhưng trước mặt người lạ, hắn không muốn để lộ sự ích kỉ của bản thân. Đắn đo một hồi, hắn cùng Vỹ Kì và Hân Nghiên chuyển đồ đạc qua xe nhóm người ngoại quốc, sau đó ôm Lộ Khiết lên xe.

“Chúc các anh tìm được hai cô gái! Cẩn thận!”

Chiếc xe của anh chàng Tây Ban Nha vừa lăn đi, Tarkhan và Raymond đã mau chóng vòng xe lại, thẳng hướng sa mạc Gobi mà đi.

Sa mạc Gobi quá rộng lớn, muốn tìm một người không hề dễ dàng. Tarkhan chỉ còn cách quay lại tuyến đường mà anh đã chỉ cho Trúc Phương, lần theo vết bánh xe để đi. Cũng may hôm nay không có mấy người đến sa mạc, vết bánh xe để lại rất ít. Anh biết họ dùng loại xe nào, nên có thể dễ dàng phân biệt vết bánh của xe đó. Khi bão cát nổi lên, tất cả mọi dấu vết đều tan biến. Tim anh đập liên hồi. Trong cơn gió cát mịt mùng, anh thật sự không biết phải tìm cô ở hướng nào. Cũng may trong lúc đang phân vân, anh nghe tiếng còi cứu hộ. Mặc dù âm thanh đã bị gió thổi lạc hướng, nhưng Tarkhan có thính lực khá tốt, lần mò một hồi cũng tìm được vị trí của Trúc Phương.

Tarkhan xoa đầu Trúc Phương:

“Lúc anh thấy em, em đang dùng thanh sắt bới hố cát rộng ra, sau đó nâng bàn chân lên.”

Trúc Phương gật đầu. “Lúc đó em hoảng quá, chỉ nghĩ đến cách đó. Em phải mau chóng thoát thân, sau đó còn cứu bạn em.”

“Bây giờ an toàn rồi.”

Trúc Phương vùi đầu vào lồng ngực Tarkhan, đôi mắt ươn ướt. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.

“Đừng tự trách bản thân. Ai biết trước bão cát sẽ tới.”

Câu nói của Tarkhan đánh trúng lòng cô. Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy người đàn ông này có thể tâm linh tương thông với mình. Họ biết nhau chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng có vài lần cô nghĩ chuyện gì, dù chưa kịp nói Tarkhan đã hiểu.

“Có phải em đang cảm thấy, anh rất hiểu em?” Tarkhan thì thầm, hơi thở của anh phả lên mái tóc cô.

Trúc Phương ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đọc được suy nghĩ của em thật hả, hay chó ngáp phải ruồi?”

“Em nói anh là chó?”

“…”

“Em nói lại lần nữa xem!” Tarkhan nhìn cô chằm chằm.

“Em nói một câu dài như vậy, sao anh chỉ tập trung vào vế sau?”

Tarkhan lườm Trúc Phương, lôi vài cái bánh khô trong túi ra ăn.

“Cho em một cái!” Trúc Phương xòe tay xin.

“Xin đàng hoàng!” Tarkhan nghiêm giọng.

Trúc Phương xụ mặt, rõ ràng đang tìm một cái cớ để chỉnh cô mà.

Tarkhan nhếch mép cười. “Em không xin anh là đói đấy. Bọn em chỉ có hai túi đồ. Túi này chỉ có quần áo, hình như quần áo của bạn em cũng để ở trong này. Chắc túi còn lại là thức ăn rồi.”

Trúc Phương trợn mắt, lôi hết đồ trong túi ra. Thật sự ba lô này toàn là đồ của cô và Minh Tuyền.

“Vậy… vậy bạn em không có đồ mặc rồi!”

Tarkhan trừng mắt: “Bây giờ đó là vấn đề mà em quan tâm hả?”

Trúc Phương bực bội bói: “Xin đồ ăn thì không cho, toàn nói nhảm!”

Tarkhan: “Em nói thêm một câu nữa thì tối nay đến đồ anh cũng không cho mặc!”

Cô vừa mở miệng, anh bồi thêm một câu: “Anh nói được làm được!”

Trúc Phương hất mặt thách thức: “Ờ… vậy anh làm đi.”

Tarkhan ngẩn người, cuối cùng cũng phải bật cười: “Nói không lại cái miệng của em.”

“Em thù dai lắm. Anh nói mà không làm, em đeo bám anh cả đời. Tin không?”

“Tin!”

Trúc Phương ngắm đôi mắt dài hút hồn của Tarkhan, nghi hoặc hỏi: “Dễ tin người vậy sao?”

“Còn nhớ lúc ở bãi xe, em đã mắng anh những gì không?”

Cô cúi đầu: “Xin lỗi rồi mà… Sao còn nhắc lại…”

“Lúc đó em nói nào là: cưỡi ngựa bị ngựa đá, đi đường Tào Tháo rượt, leo núi gặp trời mưa, ra sa mạc gặp bão cát.”

Trúc Phương mở to mắt, không ngờ anh nhớ tất cả những gì cô nói. Càng ngạc nhiên hơn, những gì nói với anh đều thật sự ứng lên người cô. Đơn giản là vì anh không phải là hung thủ, mà chính cô mới là “hung thủ” giấu tiền của bản thân.

“Lúc phát hiện ra Lộ Khiết gài bẫy, em nói sẽ đánh gãy chân cô ta. Bây giờ chân cô ta bị thương, có thể phải cưa chân.”

Trúc Phương không đáp, trong lòng run rẩy. Cô không nghĩ những lời mình nói lúc tức giận đều ít nhiều ứng nghiệm. Ông bà xưa nói đúng, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy.

“Lúc nãy em lại nói, sẽ đeo bám anh cả đời…” Trước khi nhận ra bờ môi đã bị ai đó phủ lấp, dường như cô nghe Tarkhan nói: “Anh hi vọng điều đó sẽ ứng nghiệm.”

Chương 16

Full truyện