Ulan Bator, Mông Cổ

Giữa tháng 6, thời tiết mùa hè ở Ulan Bator vô cùng dễ chịu. Buổi sáng mặt trời gay gắt, hắt nắng rực rỡ lên những dãy núi xa xa sau những lớp nhà đô thị cũ mới lẫn lộn. Trúc Phương thở một hơi dài, kết thúc bài tập khí công buổi sáng. Cô quay trở lại phòng, vali và rất nhiều đồ đạc chất đầy trên ghế sô pha và dưới mặt đất. Cả hai đáp chuyến bay muộn nhất đến đây, phải gọi một chiếc taxi bảy chỗ mới nhét hết đồ đạc. Vừa nhận phòng, mỗi đứa húp vội một ly mì tôm rồi nằm sóng xoài trên giường. Cô lấy điện thoại ra kiểm tra. Tối qua tranh thủ trên máy bay, cô đã đọc sơ lược những thông tin cần biết và đánh dấu lại những nơi muốn đi. Bây giờ chỉ cần sắp xếp lại một chút là ra hành trình cho ngày hôm nay.

“Dậy đi Tuyền. Đi ăn sáng rồi đi chơi nè!”

Người bên kia giường không nhúc nhích.

“Dậy lẹ nha. Cho mày hai mươi phút đánh răng rửa mặt thay đồ. Tao chuẩn bị xong rồi đó!”

Minh Tuyền đạp chăn, hậm hực nói: “Mẹ nó, đi chơi hay đi đánh giặc mà hối như nước sôi đổ vô háng? Hai hôm nay tao bay mấy chục tiếng rồi, chưa ngủ bù cho đã nữa.”

“Đến đây để ngủ hả? Mông Cổ bự chà bá, tao lên lịch trình cho mười ngày tới mà đã phải cắn răng bỏ bớt mấy nơi rồi. Còn không tranh thủ thời gian!”

Minh Tuyền hừ một tiếng, lăn qua lăn lại một hồi cũng đứng dậy vào nhà vệ sinh.

***

Sau buổi ăn sáng xuề xoà với vài lát bánh mì mua ở tiệm tạp hoá ven đường, điểm đến đầu tiên là ngôi đền Chojin Lama cách khách sạn không xa.

Thành phố Ulan Bator không lớn, các địa điểm du lịch cũng tập trung trong một khu, đi bộ một lát là tới. Hai người phụ nữ đi không biết mệt, đối với họ, văn hoá, con người, kiến trúc, ẩm thực ở Mông Cổ là một đề tài cực kỳ thú vị. Thoắt một cái đã qua giờ trưa, đã tham quan quảng trường Sukhbaatar, tu viện Gandan, bảo tàng Quốc gia. Hình trong máy cũng đã hơn trăm tấm.

“Bây giờ đi đâu?” Minh Tuyền ngồi xổm dưới đất, tu một hơi nửa chai nước.

Trúc Phương nhìn màn hình di động: “Đến xem tượng Thành Cát Tư Hãn!”  

Minh Tuyền định nói, tượng có cái gì mà xem, nhưng trong lòng biết rõ, nhỏ bạn của mình chính là cái gì cũng muốn xem. Đã tới nơi rồi phải trải nghiệm cho hết, dù là một cái tượng nó cũng muốn chui vào, nhìn gương mặt oai phong lẫm liệt của Thành Cát Tư Hãn ở cự ly gần nhất, rồi đọc hết các tư liệu và chiến tích người ta viết về ông.

Cô chống đầu gối đứng dậy, lười biếng hỏi: “Đi bộ tới hay sao?”

Trúc Phương lắc đầu: “Không, đi xe tới đó mất một tiếng lận.”

“Vậy gọi taxi.”

“Thuê xe đi, linh hoạt hơn. Giờ đi bộ tới chỗ đại lý thuê xe cách một ngã tư.”

“Ừ, mày lái.”

***

Lái xe một đoạn đường dài trên xa lộ không người, cảnh sắc hai bên là những thảm cỏ mướt xanh trải dài tít tắp. Phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy bản thân nhỏ bé bị bỏ rơi trong một cái chảo khổng lồ bao quanh bởi núi. Mông Cổ thật sự là vùng đất của bầu trời. Nắng đậm nhưng không gắt, trời xanh trong, lớp lớp những đụn mây tơi xốp như kẹo bông, tản mạn vi vu trên đầu gió.

Từ xa, họ đã nhìn thấy bức tượng của Thành Cát Tư Hãn cưỡi ngựa hiên ngang sừng sững trên một ngọn đồi. Người Mông Cổ không xây bức tượng này trong thành phố mà đặt nó đơn độc ở một vùng thảo nguyên bao la đều có lí do cả. Không có bức phông nền nào xứng với khí thế của Thành Cát Tư Hãn bằng núi đồi và bầu trời của thảo nguyên. Nơi này gần bờ sông Tuul, cũng chính là nơi Thành Cát Tư Hãn tìm thấy “cây roi vàng” trong truyền thuyết.

Xe chẳng mấy chốc đã đến bãi đỗ. Họ cuốc bộ trên những bậc thang lên cao, đi vào trong khu phức hợp, nơi trưng bày những tư liệu và chiến tích của Thành Cát Tư Hãn. Thang máy chạy mười mấy giây, đưa họ lên phần đuôi ngựa. Bác soát vé nói một câu gì đó, ý bảo họ cứ men theo bậc thang sẽ lên tới nơi. Hành lang không có đèn, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài hắt vào những ô cửa thông gió. Trúc Phương vịn tay vào thành tường, nhét vé vào túi áo khoác.

Họ nghe thấy tiếng nói xì xào từ phía trên vọng xuống. Càng lúc càng gần.

“Nói tiếng Trung đó.” Trúc Phương nói nhỏ.

Đi thêm mấy bước nữa họ thấy một tốp du khách bước xuống. Hai bên đụng nhau ở một khúc ngoặt. Trúc Phương cúi mặt nhìn đường, định tránh sang một bên thì một tiếng la thất thanh vang lên. Tất cả đều ngẩng đầu theo tiếng hét đó. Một cô gái trẻ chạy xuống, miệng cười toe toét, phía sau là chàng thanh niên cũng đang vui vẻ chạy theo. Cô ta mắt mũi để trên đầu, đụng sầm vào một người trong nhóm du khách. Miệng ríu rít xin lỗi qua loa, cũng không đợi đối phương phản ứng đã chạy mất dạng.

“Mẹ nó, con điên!”

Minh Tuyền quay đầu lại, thấy Trúc Phương đã ngồi bệch dưới đất. Có lẽ trong lúc va chạm, người đụng người thành một dây chuyền phản ứng. Vừa định bước lên đỡ bạn thì người đàn ông đứng cạnh đã vươn tay kéo Trúc Phương đứng lên.

“Do cô gái kia đụng tôi.” Anh ta giải thích, nói bằng tiếng Anh. “Cô có sao không?”

Trúc Phương phủi bụi sau quần, nhìn nhìn bàn tay bị trầy lúc va vào tường đá, miệng lẩm bẩm chửi thầm.

“Không sao.”

Họ tiếp tục đi lên phía trên, nhóm người kia đi ngược xuống.

Gió trên thảo nguyên rất lớn. Vừa vuốt tóc để chuẩn bị cho một kiểu ảnh thì nó lại bù xù sau một cái chớp mắt.

“Chờ chút, gió đằm lại, thổi từ một hướng thì dễ chụp hơn.” Minh Tuyền tắt máy ảnh, đứng tựa người vào lan can, mắt lướt một vòng quanh thảo nguyên, dùng cách đơn sơ nhất để thu hết cảnh đẹp này vào lòng. Có người từng nói, đôi mắt của chúng ta là ống kính chân thực nhất trên thế giới. Cô so sánh mấy tấm hình trong máy với phong cảnh thực bên ngoài, quả là một trời một vực. Đừng nói thiên nhiên là để phục vụ cho con người. Con người chỉ là một phần rất nhỏ trong vũ trụ bao la. Khoảnh khắc này chính là xác định chân lý đó.

“Bỏ mẹ rồi! Tiền tao đâu mất tiêu rồi Tuyền ơi…” Trúc Phương hốt hoảng, lục lọi khắp người, lục tới đâu, sắc mặt càng tối tới đó.

“Nãy mày bỏ ở đâu?”

“Trong túi, lúc mua vé xong tiện tay bỏ vào túi áo khoác. Sau khi ra khỏi thang máy, tao bỏ cuống vé vào trong, tiền vẫn còn mà!”

“Vậy là từ lúc đó cho tới lúc lên đây, tiền bị rơi rồi. Quay lại tìm thử!”

Cả hai bật đèn pin trong điện thoại, soi từng ngóc ngách ở các bậc thang. Đến chỗ thang máy, bác bảo vệ hỏi đang kiếm gì, Minh Tuyền giải thích họ làm rơi tiền. Ông tặc lưỡi, nói vài câu với họ, cố ý xen vào vài chữ tiếng Anh. “Du khách… Cẩn thận… Móc túi”

Minh Tuyền hỏi, sau họ còn có du khách nào nữa không? Ông ta khoác khoác tay, lắc đầu. Quả thực, cô và Trúc Phương đứng trên bức tượng cũng hơn mười phút, không thấy bóng dáng người khác.

Quay lại tìm một lần nữa vẫn không thấy. Trúc Phương bực mình đá vào bức tường ở khúc ngoặt.

“À, đúng rồi. Hồi nãy có một thằng đụng tao!”

“Mày tính làm gì?”

“Đi xuống dưới tìm!”

Ra khỏi thang máy, Trúc Phương liếc nhanh một vòng khu phức hợp. Tuy lúc đó không thấy rõ gương mặt của người đó nhưng họ thấy một nhóm sáu người, bốn nam, hai nữ. Nhờ vậy mà phạm vi tìm kiếm cũng thu hẹp, rảo mắt một cái, thấy nhóm người nào giống vậy sẽ nhận ra ngay.

Đi tới đi lui một hồi cũng không thấy bóng dáng những người đó. Minh Tuyền lại vỗ vỗ vai bạn:

“Mất rồi thì thôi. Của đi thay người. Mất nhiều không?”

“Cũng không nhiều. Tao hay rải tiền ở nhiều túi khác nhau mà. Nhưng nghĩ tới chuyện bị móc túi là tao tức. Mẹ nó, tìm được…”

“Tìm được thì sao? Làm sao chứng minh là tiền của mày. Bây giờ nó chối mình cũng không có chứng cứ.” Minh Tuyền xen ngang.

“Tao biết. Tìm được tao chửi cho đã nư, tiền đó coi như thí phong long cho nó!” Trúc Phương hậm hực chỉnh lại cái ba lô trên vai, hướng về phía bãi xe.

Minh Tuyền vỗ vỗ lưng bạn: “Thôi bỏ đi, giờ đi ăn ngon nhé, tao mời!”

Trúc Phương không đáp, đột nhiên chạy hối hả về phía trước. Minh Tuyền chau mày nghĩ, không lẽ nó đói tới mức đó. Cô lắc đầu, cảm thấy có gì đó không đúng nên liền chạy theo.

Thì ra đám người kia vẫn còn ở đây, họ đang chuẩn bị lên xe. Tên thanh niên đứng ở cửa tay lái có dáng dấp khá giống với người họ thấy trong hành lang. Cô đảo mắt nhìn quanh, bãi giữ xe có lác đác vài du khách khác, chỉ có duy nhất nhóm người này, bốn nam, hai nữ.

Trúc Phương chạy tới đóng cửa xe cái rầm. Chàng thanh niên giật mình nhìn người phụ nữ mang ánh mắt hung hăng trước mặt.

“Cô…”

“Lúc nãy anh lấy tiền của tôi đúng không?” Trúc Phương chỉ tay vào mặt hắn.

“Tiền gì?” Chàng thanh niên đó chau mày.

“Lúc anh đụng tôi, đã trộm tiền trong túi áo tôi.” Cô không hỏi không rằng, khảng khái kết luận luôn.

“Nói chuyện phải có chứng cứ.” Chàng trai nghiêm giọng, định nói thêm gì đó nhưng thấy Minh Tuyền chạy đến liền rảo mắt thận trọng.

Mấy người khác trong nhóm cũng bước tới hỏi: “Chuyện gì vậy?”.

“Bà đây không có chứng cứ. Tiền đó mất rồi thì thôi, thí cô hồn. Nhưng bà trù cho đứa nào lấy tiền đó của bà, cưỡi ngựa bị ngựa đá, đi đường Tào Tháo rượt, leo núi gặp trời mưa, ra sa mạc gặp bão cát.” Trúc Phương nghiến răng: “Tốt nhất là nhấn chìm luôn!”

Không đợi đối phương đáp trả, Trúc Phương quay mặt đi về phía xe của họ gần đó. Minh Tuyền cũng không biết làm gì hơn, chỉ nhún vai nhìn đám người kia mắt trợn to, mồm há hốc. Đứa bạn của cô, giỏi nhất vẫn là chửi người. Chỉ cần nổi nóng thì nói tiếng gì cũng lưu loát.

***

Họ dừng chân ở một nhà hàng Mông Cổ nổi tiếng trong trung tâm tên là Modern Nomads. Nhà hàng này bài trí khá đẹp, có đặc trưng của người Mông Cổ, cũng có nét hiện đại Tây phương. Họ chọn một bàn hai người gần cửa sổ. Bây giờ đã xế chiều, nhà hàng chưa đến lúc đông khách nhất, bàn trống vẫn còn rất nhiều. Một nhân viên phục vụ niềm nở bước đến. Anh mặc một bộ đồ tây màu đen, bên ngoài khoác chiếc áo ghi lê hoa văn đỏ bắt mắt.

Xem hết một lượt Menu, Minh Tuyền gọi bánh bao Buuz, thịt cừu nướng Khorkhog, mì truyền thống Tsuivan, Trúc Phương chọn thêm súp thịt cừu Guriltai Shul và hai ly trà sữa. Món ăn nhanh chóng được dọn ra. Mông Cổ là vùng đất cằn cỗi, chỉ thích hợp nuôi gia súc. Số lượng cừu, ngựa ở đây còn nhiều hơn dân số. Vì thế, các món ăn của họ đều nhiều thịt, ít rau. Cũng may là sáng giờ hai người vẫn chưa ăn bữa nào ra trò nên bụng vẫn có thể tiêu hoá hơn phân nửa.

“Mày có lịch trình ngày mai chưa?” Minh Tuyền hớp một tí trà sữa. Sữa cừu có mùi vị lạ đã đành, họ còn cho thêm bơ động vật vào sữa, đúng là béo không thể tả.

“Có rồi. Tao thuê xe rồi, mai họ chạy đến khách sạn giao xe luôn. Ngày mai bắt đầu đi bụi, dự tính là mất khoảng mười ngày đó. Trừ hao vài ngày nếu gặp trục trặc trên đường. Tối thứ 6 về lại khách sạn, ngày thứ bảy đi tham quan những nơi còn lại trong thành phố, chiều chủ nhật bay về Thượng Hải. Có điều, tao đang muốn nhập bọn với một nhóm khác. Đi chung nhiều người có lợi hơn.”

“Bây giờ kiếm nhóm khác nhập bọn có gấp quá không?”

“Đương nhiên gấp. Nhưng mùa này du khách cũng nhiều, lát nữa về hỏi lễ tân ở khách sạn xem có nhóm nào chuẩn bị xuất phát không, rồi mày dùng mỹ nhân kế xin người ta nhập nhóm nha.”

Minh Tuyền gật đầu, không nói gì thêm. Trúc Phương luôn lên kế hoạch chu toàn, tính toán tỉ mỉ từng chút một, đảm bảo an toàn và giảm thiểu chi tiêu. Minh Tuyền đi với người bạn này, chỉ cần xử lý những chuyện phát sinh. Tùy ý là tính cách, linh động là sở trường. Bởi vậy mà họ hợp nhau.

Trúc Phương đang hưởng thụ ly trà sữa nóng trên tay, mặt mày lập tức sa sầm.

“Đm…”

“Sao lại đm nữa?” Minh Tuyền chau mày, nhìn chếch qua bên phải, hướng lối vào.

Đám người lúc nãy bước vào nhà hàng. Chàng thanh niên đi đầu, bắt gặp ánh mắt của Trúc Phương liền dừng lại. Lúc nãy quá tức giận, Trúc Phương chỉ muốn xả tiết vào hắn, chưa nhìn kĩ mặt mày. Bây giờ có dịp, cô mới đường hoàng quan sát hắn. Chiều cao tương đối chuẩn so với người châu Á, nước da hơi ngăm đen, hai bên má nhàn nhạt ửng hồng, chắc là do phơi nắng lâu. Anh ta có mái tóc đen nhánh, vuốt mái ngược lên, gương mặt thân thiện, chỉ có ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng. Trúc Phương không nhìn nữa, nhàn nhạt liếc đám người kia, lại tiếp tục ăn. Có vẻ đám người kia muốn chọn một bàn khác cách xa hai người họ, nhưng chỉ tới đâu phục vụ lắc đầu liên tục, nói bàn được đặt cả rồi. Chiếc bàn duy nhất có sáu chỗ, lại nằm ngay kế bên bàn của họ.

Hai cô gái trong nhóm xì xầm với nhau, một cô gái lớn tiếng nói: “Sợ gì chứ!”

Cô ta nói bằng tiếng Trung, chất giọng trong trẻo nhưng khí thế hùng hổ. Trúc Phương nhìn Minh Tuyền, nhếch mép cười. Ý nói, con bé này mà kiếm chuyện, bà cũng đếch sợ mà chửi tay đôi bằng tiếng mẹ đẻ của nó. Minh Tuyền cảm giác bom sắp nổ rồi. Cô biết rõ tính cách của bạn, đã chửi một lần rồi thôi, sẽ không nhắc lại. Nhưng nếu đối phương cố tình kiếm chuyện, Phương cũng không ngại đánh trả.

“Ăn nhanh đi rồi đi chợ đen.” Minh Tuyền cố tình giục bạn.

Trúc Phương gật đầu, từ tốn cho một vắt mì vào miệng.

Bàn kế bên cũng không làm gì quá đáng. Hai cô gái nói qua nói lại một hồi, cũng chỉ muốn xả cơn giận giúp chàng trai. Ngược lại, anh ta chẳng nói gì, cũng không liếc nhìn bàn bên cạnh. Anh ta nói tiếng Anh với người đàn ông ngoại quốc bên cạnh, giới thiệu về những món ăn truyền thống của Mông Cổ. Hai người còn lại trong nhóm là hai chàng thanh niên, chắc là sinh đôi nên gương mặt rất giống nhau, chỉ có cách ăn mặc là khác. Trúc Phương thầm kết luận, vậy là bốn người Trung Quốc, một người nước ngoài, thằng ăn cắp tiền chắc là hướng dẫn viên nên rất rành về văn hoá và tập tục nơi đây. Bọn con gái hỏi gì anh cũng đều trả lời trơn tru.

“Ông chủ, tính tiền!” Trúc Phương gọi lớn.

Cô cho tay vào túi định lấy tiền.

“Tao trả mà.” Minh Tuyền nói.

Người phục vụ đem hoá đơn lại rất nhanh, niềm nở hỏi thực khách mấy câu máy móc, ăn có ngon không, có hài lòng về nhà hàng của chúng tôi không. Minh Tuyền cười nói, rất ngon, chúng tôi sẽ quay lại.

Cô nhìn sang đối diện, thấy nét mặt của bạn kì lạ. Trúc Phương tay sục sạo trong túi, chau mày. Mấy giây sau lấy ra một cọc tiền, trợn tròn mắt nhìn Minh Tuyền.

“Ê, thì ra túi tiền của tao bị lủng một lỗ, nguyên xấp tiền lọt vô lớp trong. May quá, không bị mất!”

Trúc Phương vừa nói xong, bất giác quay sang bàn bên cạnh. Những người khác đều đang trò chuyện rơm rả. Chỉ có duy nhất chàng thanh niên kia nhìn chằm chằm cô, rồi nhìn sấp tiền trên tay cô. Ánh mắt đó lạnh như thời tiết Mông Cổ vào mùa đông.

Trúc Phương nuốt nước bọt, mở miệng nói “Sorry!” rồi đứng dậy rời đi ngay lập tức.

***

Chợ đen Naran Tuul

Gọi là “chợ đen” nhưng khu chợ nổi tiếng này không phải bán những mặt hàng bất hợp pháp. Tại đây bán nhiều sản phẩm thủ công của người địa phương, từ quần áo, mũ lông, giày ủng, khăn, thảm, v.v… Mỗi một mặt hàng đều mang nét đặc trưng của người Mông Cổ. Chợ ở đây cũng giống như chợ ở Việt Nam, người bán nói thách, người mua phải biết trả giá.

Người Mông Cổ rất thân thiện, Trúc Phương thấy món gì lạ, đều ghé vào tươi cười hỏi thăm người bán về ý nghĩa của món đó. Đi du lịch chính là vậy. Càng giao tiếp nhiều với người bản địa, bản thân càng học hỏi được nhiều hơn. Mặc dù đã dùng bữa no nê, thấy một sạp bán đồ ngọt trong chợ, cả hai liền sà vào ngay. Một âm thanh phát ra trong loa bằng tiếng Mông Cổ và tiếng Anh, thông báo đã sắp tới giờ đóng cửa, yêu cầu khách tham quan rời khỏi. Trúc Phương nhìn đồng hồ, gần bảy giờ chiều.

“Mới bảy giờ mà đã đóng cửa rồi.” Trúc Phương tiu nghỉu, liếc nhìn mấy dãy hàng còn chưa kịp tham quan.

Minh Tuyền nói: “Mày đứng đây chờ, tao ghé bên kia mua trái cây nha.”  

Trái cây ở Mông Cổ cũng tương đối đa dạng. Cô mua chuối, cà chua, táo, dưa leo và nhiều loại rau cải khác. Họ đã chuẩn bị bếp ga và dụng cụ nấu ăn. Ban ngày ăn ở tiệm, buổi tối cắm trại tự chế biến thức ăn. Ẩm thực Mông Cổ rất ngon, nhưng nhiều thịt và dầu mỡ quá, ăn một bữa đã cảm thấy căng bụng. Lúc tính tiền, cô lại chọn thêm vài loại trái cây khác nữa. Cho đến khi hai tay xách không nổi nữa mới an tâm rời đi.

Nhiêu đây đủ ăn trong mấy ngày.

Quay đầu lại, không thấy Trúc Phương đâu. Cô lớn tiếng gọi nhưng âm thanh đã bị tiếng ồn ào xung quanh lấp đi. Vốn tính lấy điện thoại để liên lạc, cô thấy một đám đông bu lại cách đó không xa. Người người đang hướng về phía cổng để giải tán, ai lại bu đông một quầy hàng lúc này. Linh tính mách bảo có chuyện, cô tò mò bước lại. Mấy người đứng xem toàn đàn ông. Mỗi người chen nhau nói một câu, mùi mồ hôi, mùi thuốc lá, mùi thức ăn quện trong không khí đến khó chịu. Cô định không chen vào nữa nhưng nghe một giọng nữ quen thuộc la lên.

“Tránh ra! Tôi nói tôi không có lấy đồ của ông! Muốn gì gọi cảnh sát đi!”

“Phương?” Minh Tuyền đẩy đám người xung quanh, thấy bạn mình đang đứng một mình trong vòng vây của cả chục tên đàn ông.

“Chuyện gì vậy?”

Trúc Phương quay sang nói: “Thằng cha già này cố ý nhét đồ vào trong túi tao. Tao đã nói không rồi mà nó cứ nhét. Lúc đó hai tay đang cầm đồ, không có bẻ tay nó được. Mẹ kiếp, nó nhét xong liền xoè tay kêu tao trả tiền!”

Đối phương là một người đàn ông đứng tuổi, tóc tai bù xù, quần áo bẩn thỉu, cơ thể bốc lên mùi rượu nồng nặc. Lão đứng không vững nhưng ánh mắt luôn dán chặt trên người Trúc Phương.

Gặp khứa ăn vạ rồi!

“Ổng nhét cái gì vào trong túi mày?” Minh Tuyền hỏi.

“Nó nhét cái chó má gì đó mà nó bảo là đồ gia truyền mắc tiền lắm. Tao quăng trả lại, nó nói nó không lấy. Nhất định không cho tao đi!”

Mấy người đàn ông vây quanh xem chuyện vui, lúc nói tiếng Trung, lúc nói tiếng Mông Cổ, chỉ chỉ trỏ trỏ chẳng hiểu đứng về phe nào.

Minh Tuyền quát: “Im hết đi, tôi gọi cảnh sát!”

Tiếng ồn nhỏ dần, cô dùng tiếng Anh giải thích với cảnh sát điạ phương. Tiếng Anh của đầu dây bên kia không tốt, hỏi đi hỏi lại, cuối cùng sau khi hiểu vấn đề, mới buông một câu không thể vô trách nhiệm hơn: “Mấy cô cho lão ít tiền là được chứ gì. Tôi còn nhiều vụ án khác quan trọng hơn. Vậy nhé!”

Lão kia hớp thêm một ngụm rượu, nhìn sắc mặt của hai người phụ nữ, ánh mắt mang ý chế giễu. Rõ ràng lão đã giở trò này với rất nhiều du khách, cũng thừa biết cảnh sát không nhúng tay vào những chuyện cỏn con. Luật vua thua lệ làng.

“Cảnh sát nói sao?” Trúc Phương sốt ruột hỏi.

“Không giải quyết. Mày đưa cho lão ít tiền đi rồi đi. Đứng đây một hồi, hoặc là bị móc túi, hoặc là bị sàm sỡ. Mình chỉ có hai đứa, không làm lại.”

Trúc Phương hiểu ý, hậm hực móc ra tờ tiền nhỏ nhất đưa cho lão.

Lão trừng mắt: “Nhiêu đây sao đủ?”

“Không đủ ông nội lão, ăn vạ còn láo hả. Lấy không lấy thì thôi!”

Nói xong đẩy mấy người đàn ông bên cạnh, tạo ra một khoảng trống vừa đủ để thoát.

Lão già kéo tay cô lại, ánh mắt trừng lên giận dữ, tuôn một tràng tiếng Mông Cổ. Trúc Phương tái mặt, định tát vào mặt lão.

“Buông cô ấy ra!” Một giọng nói phía ngoài cất lên.

Chàng thanh niên họ vừa gặp ở quán ăn lách người bước vào, lạnh lùng nhìn Trúc Phương, rồi quay sang nhìn ông lão. Anh ta nói với lão ta bằng tiếng Mông Cổ một lát, giọng lão càng lúc càng yếu ớt, hai mắt láo liên nhìn hắn rồi nhìn cô gái bên cạnh. Không nói cũng biết, lão đang hậm hực vì miếng mồi ngon như vậy mà có người phá đám. Dù gì chàng thanh niên kia cũng là dân địa phương, dáng người cao to hơn lão, muốn ăn vạ cũng không được.

Lão rủa một tràng, tức giận lượm tờ tiền và món đồ “gia truyền” ở dưới đất lên, lững thững bước ra ngoài.

Trúc Phương trừng mắt nhìn theo bóng dáng lão, tay cho vào túi.

Minh Tuyền trợn mắt, biết ngay đứa bạn sắp làm gì.

“Chuẩn bị chạy nha!” Trúc Phương nói với chàng thanh niên, cũng quay đầu ra hiệu cho Minh Tuyền.

Cô vòng ra phía trước người lão, nhấn bình xịt hơi cay rất gần. Theo chiều gió, hơi cay bay tứ tán về phía lão. Lão nhăn mặt ho sặc sụa. Chàng trai còn đang ngẩn ngơ không biết phản ứng thế nào, Trúc Phương đã kéo anh ta chạy nước rút mấy trăm mét.

Cả ba người chạy ra bãi đất trống nơi đậu xe. Trúc Phương cúi người, chống gối thở hồng hộc. Chàng trai kia đứng khoanh tay, nghiêm mặt nhìn cô.

“Lúc nãy cô làm gì vậy?”

“Còn làm gì… Xịt hơi cay…” Trúc Phương lườm anh ta, hơi thở đứt quãng.

“Người ta đã cho cô đi rồi, cô còn xịt hơi cay. Lỡ ông lão bị thương thì sao?”

“Cái gì mà cho tôi đi. Lẽ ra tôi phải được đi từ lâu rồi. Nếu không phải lão ăn vạ, tôi có mất tiền không?”

Anh ta im lặng một lúc. “Chỉ có mấy chục đồng, có đáng không?”

Trúc Phương lấy lại nhịp thở, đứng thẳng người đối mặt với anh ta. Lúc này cô mới nhận ra mình hơi yếu thế về chiều cao. Cô đứng chưa qua vai hắn.

“Đáng chứ! Không phải chỉ mấy chục đồng của tôi, còn tiền của bao nhiêu du khách khác bị lão lừa gạt. Mấy chục đồng là chuyện nhỏ, chuyện chính là dạy cho lão một bài học. Không phải du khách nào cũng dễ bị ăn hiếp. Tôi không xịt vào mặt lão là nhân từ lắm rồi. Anh còn ý kiến cái gì nữa!”

Anh ta mím môi, không nói lại, nhưng ánh mắt thể hiện rõ sự không tán thành với hành động vừa rồi của cô.

“Nhưng mà… lúc nãy cảm ơn anh đã giải vây.” Trúc Phương đưa tay giới thiệu: “Tôi tên…”

Cái tên chưa kịp thốt ra khỏi miệng, anh ta đã lạnh lùng cắt ngang: “Cô đứng tránh xa một chút, coi chừng tôi móc túi cô.”

Nói xong, hắn lập tức đi sang phía bên kia đường. Đến lúc lên xe, hắn cũng không ngoái đầu lại nhìn họ một lần. Trúc Phương giơ chân đạp vào cái thùng rác ven đường: “Mẹ bà, hồi sáng đi chùa không cúng, cả ngày gặp toàn âm binh!”

Chương 3

Full truyện


Những điều có thể bạn chưa biết về Mông Cổ

Bảo tàng Thành Cát Tư Hãn

Tượng Thành Cát Tư Hãn

Bức tượng này được xây dựng vào năm 2008 và đó là hình ảnh mô phỏng Thành Cát Tư Hãn đang ngồi cưỡi trên lưng ngựa. Nhìn vào bức ảnh có thể cảm nhận thấy sự uy nghi và khí thế một thời. Bức tượng này được xây dựng ở bên bờ sông Tuul. Theo truyền thuyết địa điểm này chính là nơi Thành Cát Tư Hãn đã tìm ra cây roi vàng.

Với chiều cao 40m, bọc bởi 240 tấn thép không rỉ, bức tượng này là một điểm nhấn của toàn thành phố. Điều làm nên sự ấn tượng của bức tượng này nằm ở việc nó được đặt trên đỉnh của một tòa nhà có độ cao lên tới 10m. Ngoài ra xung quanh còn có 36 cột lớn, đó là 36 cột tượng trưng cho 36 vị quan. Và đặc biệt bức tượng này hướng về phía Đông bởi đó chính là quê hương của Thành Cát Tư Hãn.

Bên trong bức tượng bạn sẽ nhìn thấy hình ảnh của chiếc roi vàng huyền thoại. Ngoài ra cũng có hình ảnh mô phỏng các món ăn thịt ngựa, khoai tây, hay sở thích chơi bida của ông.

Khi ghé thăm địa điểm này bạn có thể di chuyển bằng thang máy để lên tới hội trường. Thang máy này được đặt ngay phía sau của lưng ngựa. Sau đó bạn cũng có thể di chuyển tới phần đầu, cổ hay ngực của con ngựa. Tại đây bạn sẽ ngắm nhìn được phong cảnh xung quanh vô cùng tuyệt vời. Và đây cũng chính là nơi có bức tượng ngựa lớn nhất của thế giới.

Bức tượng Thành Cát Tư Hãn cũng như hình ảnh của ông đã trở thành một biểu tượng của quốc gia này. Điều này cũng gợi nhắc thế giới về những năm tháng hào hùng của thảo nguyên Mông Cổ. Với phương Tây ông thường được nhắc tới với sự khát máu và những sự tàn khốc tới man rợ. Tuy nhiên với Mông Cổ, ông lại là một vị thánh thần ở trong toàn đế chế. Và với họ không có Thành Cát Tư Hãn cũng sẽ không có Mông Cổ.

Chợ đen Naran Tuul

Chợ đen Ulan Bator

Khu chợ này nằm ở phía đông của Narnii RD và cũng khá gần với Nam Yan Yu. Từ trung tâm của thành phố bạn có thể di chuyển với 5000T hoặc đi bộ 30 phút. Tuy nhiên đối với những ai không thông thuộc đường sá thì không nên đi bộ. Ngoài ra bạn cũng có thể chọn xe bus làm phương tiện di chuyển nếu muốn tiết kiệm chi phí. Khu chợ này miễn phí khi bạn ghé thăm tuy nhiên trên thực tế đã có một số du khách mất phí vào cửa khi tới đây.

Khu chợ này có rất nhiều mặt hàng và nếu bạn là người yêu thích mua sắm thì đừng quên ghé địa điểm này. Thêm vào đó đây cũng chính là nơi bạn có thể thưởng thức các món ăn truyền thống của người dân Mông Cổ.

Tại chợ đen này bạn hoàn toàn có thể tìm kiếm được các mặt hàng như lông cáo, lạc đà, quần áo, thắt lưng…. Tất nhiên cũng không thiếu các mặt hàng truyền thống. Và bạn có thể mua các món quà lưu niệm về dành cho bạn bè và người thân. Giá cả của các món đồ ở đây cũng khá hợp lý. Có thể nói bạn hoàn toàn có thể tìm thấy mọi thứ khi ghé địa điểm này.

Ngoài ra ở đây cũng có nhiều mặt hàng được giảm giá làm bạn khó tin. Các món đồ truyền thống đều được bày bán ở đây vì vậy nếu bạn muốn tìm hiểu văn hóa cũng có thể ghé địa điểm này. Bởi đa phần người dân của thành phố đều tới đây mua sắm. Thời tiết ở Mông Cổ khá lạnh nên ở đây có nhiều loại áo khoác. Thêm vào đó là các loại giày cao cổ để giúp người dân nơi đây có thể vượt qua cái lạnh nơi thảo nguyên. Thậm chí nhiều gia đình bản địa còn có cả bộ sưu tập giày với đủ loại màu sắc và kiểu dáng.

Lưu ý khi tới chợ đen Naran Tuul Mông Cổ

– Ở khu chợ này việc trộm cắp thường xuyên xảy ra. Bởi đây là điểm tập trung đông người nên các đối tượng xấu rất dễ trà trộn. Bạn hãy chú ý mang túi chéo trước người và hãy luôn cẩn thận nếu cảm giác thấy điều gì lạ.

– Việc đón taxi ở đây cũng khá khó khăn bởi đa phần tài xế nói tiếng Mông Cổ. Và từ khu chợ này cũng vậy, bạn sẽ mất thời gian di chuyển. Ngoài ra cũng không có dấu hiệu nào để giúp bạn nhận biết đâu là taxi hay xe hơi. Tuy nhiên nếu bạn có thể thỏa thuận được giá thì người dân địa phương cũng có thể làm tài xế cho bạn.

– Naran Tuul là khu chợ được mở từ 9h sáng cho tới 7 giờ tối. Và bạn cũng cần chú ý vào ngày thứ 3 chợ sẽ đóng cửa.