Trúc Phương gằn giọng: “Miệng thối như cứt!”

“Cái gì… cô nói cái gì…” Lộ Khiết trợn mắt, không ngờ Trúc Phương đáp lại bằng tiếng Trung.

“Chị đây nói được ba thứ tiếng. Muốn đấu khẩu hả, cô chưa có tư cách! Ra chiến trường chưa tìm hiểu đối thủ đã giương nòng súng bắn loạn xạ, cuối cùng chỉ chuốc hoạ vào thân thôi. Hiểu chưa?”

Vỹ Kì đang uống nước, không nhịn được cười, ôm ngực ho sặc sụa.

Lộ Khiết đỏ mặt, vẫn không chịu thua: “Nói được nhiều thứ tiếng thì sao chứ, tiền có nhiều bằng tôi không? Những gì tôi nói đều đúng cả.”

“Cô mới học đại học, tiền trong túi, trong tài khoản, tất cả đều là tiền của cha mẹ cô. Mới chỉ hai mươi mấy tuổi đầu mà dám huênh hoang nói tiền nhiều hơn tôi, đi làm gái hả? Xét về tuổi đời, tôi ăn muối nhiều hơn cô ăn cơm. Xét về năng lực, tôi tự làm tự sống, cô không ăn bám gia đình thì làm gì có quần áo hàng hiệu để mặc. Thậm chí nếu bỏ cô giữa cái thảo nguyên này, cô chưa chắc có thể tự sinh tồn. Cô, ngoài cái mặt nhìn tạm ra, có cái gì hơn tôi mà ngồi đó xỉa xói?”

Trúc Phương chửi như nói chuyện xã giao mà câu nào câu nấy băm đối phương ra thành từng mảnh. Lộ Khiết nghe xong, mắt đã đỏ ửng, hai tay siết chặt.

Trúc Phương tiếp tục nói: “Tôi nói cho cô biết, tôi không phải đứa dễ ăn hiếp. Cô tát tôi một cái, tôi nhất định tát cô lại hai cái. Quãng đường này đi cùng nhau, cố mà vui vẻ để hoà nhập với mọi người. Không phải học làm diễn viên sao? Bây giờ thực hành đi!”

Lộ Khiết đập bàn: “Tôi cần gì phải diễn trước mặt cô. Ghét chính là ghét, cần gì phải tỏ ra vui vẻ! Mặt mày cô khó ưa như vậy, ai cười cho nổi!”

“Không thích thì cút qua chỗ khác mà ăn, đừng làm ảnh hưởng đến người khác!”

“Nói đủ chưa?” Tarkhan lướt ánh mắt qua Lộ Khiết rất nhanh rồi dừng lại ở Trúc Phương.

Tarkhan khoanh tay lại, nghiêm giọng nói: “Nói xong rồi thì bỏ qua. Từ nay trên bàn ăn, tất cả nói tiếng Anh. Ai nói tiếng Trung, phạt tiền! Ai kiếm chuyện, phạt tiền!”

Trúc Phương nhếch miệng: “Tiếng gì tôi cũng chơi được. Chỉ sợ cô ta không có bản lĩnh!”

“Cô còn nói?”, Tarkhan biết Trúc Phương sẽ không dễ dàng bỏ qua. Quy định này chính là để chỉnh đốn cô ta.

Một tờ tiền bay tới, nhẹ nhàng đáp xuống giữa bàn. Minh Tuyền quay sang nhìn bạn, hỏi: “Nữa không?”

Trúc Phương đáp liền: “Nữa!”

Minh Tuyền quăng thêm một tờ khác vào chỗ đó.

Trúc Phương chỉ thẳng mặt Lộ Khiết: “Đồ nhãi ranh! Hôm nay tôi dạy cho cô một bài học. Chuyện không phải của mình, đừng xía vào. Người không nên đụng, vạn lần đừng đụng tới. Tôi đấu khẩu cũng được, đánh nhau cũng được. Cô nghĩ cái mặt của cô chịu nổi mấy cái tát của tôi? Cô từ trong ra ngoài, chỉ có cái mặt là đi kiếm ăn được, đừng tự hủy hoại vốn liếng của mình.”

Trúc Phương vừa dứt lời, Minh Tuyền đã quay sang Tarkhan: “Lúc nãy anh nói phạt tiền nhưng quên nói phạt bao nhiêu. Tôi cũng đưa đại mấy tờ tiền lẻ. Hay bây giờ nói rõ luôn đi, bắt đầu từ giây phút này, ai nói tiếng Trung trên bàn ăn, ai kiếm chuyện sẽ nộp 100 đô la, dùng tiền đó chi trả chi phí trên đường đi cho cả nhóm. Anh là trọng tài, cũng quản lý tiền luôn. Anh thấy sao?”

Tarkhan hết nhìn Minh Tuyền rồi nhìn Trúc Phương, không nói được lời nào. Hai cô gái này, kẻ tung người hứng, ra tay nhanh lẹ. Xử người khác cũng không chừa đường lui cho đối phương. Đàn bà trên đời, loại nào anh cũng đã từng trải nghiệm. Chỉ có hai người đàn bà trước mặt là không nên gặp bất cứ lần nào trong đời.

Bàn ăn rơi vào trạng thái im lặng. Trúc Phương và Minh Tuyền lại ăn rất ngon miệng.

***

Xế chiều, mọi người tập trung bên ngoài để học cưỡi ngựa. Ông Yargui đã chuẩn bị sẵn tám con ngựa khoẻ mạnh. Ông đặc biệt chỉ Trúc Phương một con ngựa màu trắng:

“Con đó dành cho cháu! Nó tên là Oyun, rất hiền, rất thân thiện.”

Trúc Phương tươi cười cảm ơn ông.

Tarkhan hỏi: “Ở đây những ai đã biết cưỡi ngựa?”

Vỹ Thành và Vỹ Kì  giơ tay.

Raymond nói: “Tôi cũng biết.”

Vỹ Thành lên tiếng ngay: “Tốt quá, đàn ông chúng ta đều biết. Vậy chia cặp đi, nam hướng dẫn nữ. Tôi cặp với Lộ Khiết.”

Nói xong, anh ta đá lông nheo với cô nàng. Lộ Khiết nhàn nhạt mỉm cười đáp lại.

“Em với Vỹ Kì!” Hân Nghiên nói. Hai người này bằng tuổi, tính tình ôn hoà, lúc trên bàn ăn nói chuyện với nhau rất hợp.

“Vậy tôi với Raymond!” Minh Tuyền nói.

Tarkhan nhìn Trúc Phương vẻ không cam tâm. Rõ ràng anh không hề muốn bắt cặp với người phụ nữ này.

Trúc Phương nhìn vẻ mặt của anh ta, muốn cười mà không cười.

Mỗi người chọn một con ngựa. Trước khi cưỡi ngựa, bạn phải “tạo mối quan hệ” bằng cách tắm và chải lông cho nó. Ngựa cảm nhận người chủ nhân mới bằng mùi và cách quan tâm. Sau khi hình thành “tình bạn”, việc điều khiển ngựa sẽ dễ hơn.

Minh Tuyền và Raymond không nói với nhau tiếng nào. Mỗi người đều biết bản thân cần phải làm gì. Chải lông, tắm rửa, lau khô. Minh Tuyền chú tâm làm từng việc có trình tự và cẩn thận.

“Xong chưa?” Minh Tuyền quay sang hỏi Raymond.

“Xong rồi.”

Cô gật đầu, leo lên lưng ngựa, hai chân húc nhẹ vào bụng nó. Đi một quãng, cô quay lại nhìn. Thì ra Raymond vẫn luôn ở sát phía sau. Anh chỉ không lên tiếng.

“Em biết cưỡi ngựa?” Raymond hỏi.

Minh Tuyền kéo nhẹ dây cương, đứng lại. Chờ Raymond tiến lại gần sánh đôi với cô.

“Biết chứ!” Cô cười. “Đã cưỡi rất nhiều lần.”

Gương mặt của cô sáng lên trong nắng. Một câu trả lời bình thường, qua ánh mắt của cô tự nhiên trở nên không bình thường.

Raymond hiểu. Cô đang chọc anh.

Anh cười, lái câu chuyện về hướng nghiêm túc: “Sao lúc nãy không nói?”

“Nói hay không có khác gì đâu. Tôi muốn cưỡi ngựa với anh mà.”

Anh không biết dùng từ nào để diễn tả về người phụ nữ này. Bên ngoài thờ ơ lạnh nhạt, bên trong mưu mô quỷ kế. Nói câu nào cũng muốn khiêu khích người khác.

Raymond không nói nữa, thúc ngựa đi thẳng. Minh Tuyền mỉm cười, thong thả theo sau.

Phía bên này, Tarkhan và Trúc Phương cũng đã xong phần “làm quen” với ngựa của họ. Tarkhan là người Mông Cổ, từ nhỏ đã được cha dạy cưỡi ngựa, bắn cung, săn đại bàng. Tuổi thơ của anh gắn liền với thảo nguyên đại ngàn. Vì thế, dù sau này có đi đâu, mỗi năm anh cũng trở về Mông Cổ một lần để cảm nhận hương vị quê nhà. Trúc Phương quan sát cách anh cho ngựa ăn, chải lông cho ngựa. Ánh mắt và động tác đều nhẹ nhàng, trìu mến.

Cô chợt nhớ khi anh trừng mắt nhìn mình trên bàn ăn.

Xem mình còn không bằng một con ngựa! Cô bực bội nghĩ.

“Tôi xong rồi. Bây giờ cưỡi ngựa được chưa?”

Tarkhan quay sang nhìn Trúc Phương. “Leo lên đi.”

Trúc Phương chật vật đạp bàn đạp, nhún người bật lên nhưng lại chao đảo. Cô thử vài lần mới ngồi vững vàng được trên yên. Lúc ngồi được rồi, chân của cô lại không đủ dài để điều khiển bàn đạp. Tarkhan đi lại, thu dây cho cô. Tay anh chạm vào chân cô, đặt vào trong bàn đạp.

“Cô phải cầm chắc dây cương, lúc muốn dừng lại, kéo dây cương ra phía sau. Mới cưỡi lần đầu, hông phải thẳng, mông không chạm yên, chân phải nằm trong bàn đạp để giữ thăng bằng. Nhớ chưa?”

Đó là lần đầu tiên anh nói nhiều với cô như vậy. Trúc Phương gật đầu, nở một nụ cười. Đây cũng là lần đầu tiên cô tỏ thái độ thân thiện với anh. Lúc ăn cơm, Tarkhan nói không giận chuyện cũ. Cô nghĩ, nếu mình cư xử tử tế với anh một chút, giữa họ chắc chắn sẽ êm xui.

Tarkhan nhìn cô, chẳng biết nghĩ gì, vỗ một cái thật mạnh vào mông ngựa, con ngựa giật mình, phóng một cái vọt đi.

Trúc Phương bật người ra sau, may mắn cầm chắc dây cương mà giữ thăng bằng lại được. Trong mấy cái chớp mắt, người và ngựa đã chạy được mấy chục mét. Cô quay mặt lại hét lên: “Fuck you!”

Tiếng cười sang sảng của Tarkhan vang lên phía sau. Cô không để ý anh nữa, tập trung nhìn về phía trước, tay kéo dây cương, miệng nói không ngừng: “Chậm lại, chậm lại, con ơi…”

Mấy phút sau con ngựa mới hiểu ý chủ, giảm tốc độ lại. Lúc này, tim của Trúc Phương đã vọt lên hai trăm nhịp. Cô cũng chẳng dám buông dây cương để vuốt ve lồng ngực mình.

“Sao, kích thích không?” Tarkhan rất nhanh đã đuổi theo bên cạnh.

“Kích thích ông nội anh!”

Tarkhan cười đậm hơn: “Tôi tưởng cô dũng cảm lắm. Không phải sao?”

Trúc Phương lườm anh: “Muốn đấu không?”

Anh ta lắc đầu, nụ cười vẫn chưa thu lại. Gió trên thảo nguyên tràn tới mát rượi, mang theo hương thơm thanh sạch của núi rừng. Ánh nắng phản chiếu trên đôi mắt của Tarkhan, nhìn trong như mặt hồ. Trúc Phương hít một hơi sâu, lửa giận cũng tan đi mất, không còn một chút nào trong lòng.

“Chúng ta huề nhau!” Trúc Phương nói.

“Được!”

Tarkhan nói được là được, không giữ nét mặt lạnh lùng với Trúc Phương nữa. Anh bắt đầu kể cho cô nghe về tuổi thơ, về những bộ tộc du mục mà anh có dịp gặp gỡ. Anh chỉ cánh rừng phía trước, rồi chỉ dòng sông phía Nam, mỗi nơi đều có một câu chuyện. Tarkhan là người kể chuyện hay nhất mà Trúc Phương từng biết. Chính vì anh là người của mảnh đất này, nên mỗi từ thốt ra đều mang theo một sự kính ngưỡng thiêng liêng. Họ đi rất chậm, ngoảnh lại chỉ vài ba trăm mét nhưng cô ngỡ như đã đi cùng anh một quãng đường rất dài, từ lúc còn bé đến khi là một người đàn ông trưởng thành. Cảm giác này như không khí, nhìn không thấy, nghe không được, chỉ đơn giản hít vào mà thấm tận tâm can. Cô tưởng tượng ra một chàng thanh niên Tarkhan, trên người mặc bộ lễ phục truyền thống của Mông Cổ, người ngựa uy phong lướt trong gió bụi hoang mạc, cánh tay săn chắc vươn ra đón lấy một con đại bàng.

Chờ Tarkhan ngừng một chút, Trúc Phương nói: “Anh đi đi. Tôi từ từ cưỡi ở đây cũng được.”

“Đi đâu?”

“Cưỡi ngựa chứ đi đâu. Tốc độ này không phải cưỡi. Tôi lại không chạy nhanh như anh được, mới đi chậm. Nếu không, tôi cũng muốn chạy nhanh trên thảo nguyên. Chắc thú vị lắm.”

Tarkhan nhướn mày, hiểu được ý cô. “Cô muốn chạy nhanh sao?”

Trúc Phương lập tức trừng mắt nhìn anh: “Đừng đánh vào ngựa tôi nữa. Muốn tôi té chết à!”

Tarkhan cười: “Ai nói đánh vào ngựa cô.”

Anh nhảy xuống đất, nói: “Ngồi nhích lên một chút.”

“Anh muốn…”

“Ừ!”

Không chần chừ, anh phóng lên lưng ngựa của Trúc Phương, tự nhiên ôm eo cô đẩy lên một chút.

“Chuẩn bị chưa?”

“Ừ…”

Ngựa phóng đi.

Thật ra cô chưa kịp chuẩn bị. Từ lúc anh kể cho cô nghe nhiều chuyện như vậy, cô cảm thấy trong lòng vô cùng mới lạ. Vì chưa chuẩn bị nên không mong đợi. Vì chưa chuẩn bị nên sớm đã thất thủ. Lần này, cô nghe thấy tim mình đập mạnh, là vì người phía sau.

Lúc chạy ngang sang chỗ Minh Tuyền và Raymond, Trúc Phương tươi cười vẫy tay chào.

“Tiến triển nhanh thật.” Minh Tuyền tặc lưỡi.

Raymond nhìn theo bóng dáng của hai người họ, cũng mỉm cười.

“Chúng ta cưỡi chung không?” Cô hỏi.

Anh nói liền: “Không được.”

“Không được hay không muốn?” Cô hỏi đến cùng.

“Cả hai.”

Cô lườm Raymond rồi thúc ngựa đến gần bờ sông. Cô để ngựa uống nước và gặm cỏ gần đó, ngả người nằm xuống, ngước nhìn bầu trời.

Lát sau cũng có một bóng người nằm xuống bên cạnh cô.

“Tại sao anh đến Mông Cổ?” Cô lên tiếng trước.

“Đi du lịch. Giống cô thôi.”

“Lần đầu sao?”

“Ừ, lần đầu.”

Cả hai im lặng một lúc.

“Vậy thì không phải.” Cô quay sang nhìn anh. “Anh không chỉ đến để du lịch.”

Raymond không vội trả lời. Anh vốn định thoái thác, lãng sang chuyện khác. Chẳng hiểu sao lại cảm thấy có chút tò mò.

“Tại sao cô khẳng định như vậy?”

“Tôi không muốn phân tích anh đâu. Như vậy lúc ở bên cạnh tôi, anh không tự nhiên nữa.” Cô cười, nói thêm: “Mặc dù bây giờ cũng đã không tự nhiên rồi.”

Raymond hỏi: “Còn cô đến đây làm gì?”

Cô biết anh chỉ muốn lãng sang chuyện khác, cũng chẳng hứng thú muốn nghe câu trả lời của cô. Dù vậy, cô vẫn buột miệng nói: “Để quên một chuyện, để quên một người.”

Nắng đã nhạt đi rất nhiều. Bầu trời trên thảo nguyên càng xanh trong. Cô cảm thấy mình đang lơ lửng giữa những tầng mây, mây bao trùm lấy cô, đùa giỡn với cô. Mùi gia súc, mùi đất ẩm, mùi cỏ nát nhàn nhạt len vào gió. Tiếng lá cây xào xạc, tiếng núi rừng du dương. Xa xa đâu đó có những tiếng gọi lạ lẫm vang vang không dứt.

Minh Tuyền bất giác cảm thấy, hơn nửa đời người mải miết làm việc, theo đuổi vật chất, tất cả đều không đáng giá bằng một cảm giác an yên lúc này.

Raymond ngẫm nghĩ về câu nói của cô. Mấy đợt gió qua đi, anh nhẹ nhàng nói: “Tôi đến đây để tiễn một người.”

Không có tiếng trả lời. Anh tưởng tượng ra vẻ mặt nhàn nhạt của cô lúc trêu chọc anh. Anh chưa từng ở thế bị động với phụ nữ. Chỉ là không muốn kéo gần khoảng cách. Vì vậy nên năm lần bảy lượt đều mặc kệ cô. Nhưng lúc này, anh lại cảm thấy tò mò về phản ứng của cô.

Raymond quay sang, thấy cô không nhúc nhích, hai mắt nhắm lại. Anh kiên nhẫn chờ một chút, lát sau mới nhận ra cô ấy đã ngủ mất rồi.

Chương 5

Full truyện


Vườn quốc gia Gorkhil Terelj