Tối hôm đó, mọi người lại một lần nữa đến lều của Tarkhan ăn tối. Minh Tuyền xuống bếp làm hai dĩa rau xào. Cũng may lần trước mua rất nhiều rau ở trong chợ, hôm nay có thể đem ra dùng.

Cô nói: “Mọi người ăn đi, đừng ngại! Chúng tôi mua nhiều rau lắm.”

Lời của Tarkhan quả thực có uy lực, bọn con nhà giàu không dám nói một chữ tiếng Trung nào nữa, thỉnh thoảng trao đổi vài câu tiếng Anh cụt ngủn. Nhờ vậy mà bàn ăn bớt ồn ào hơn. Minh Tuyền chỉ ăn cơm với rau, uống trà nóng.

Thấy bạn cứ luôn hắt xì, ngồi một lát là đi ra ngoài lau nước mũi, Trúc Phương hỏi:

“Sao vậy? Khó chịu hả?”

“Ừ. Lúc nãy ngủ quên bên ngoài. Chắc cảm lạnh rồi.” Minh Tuyền khịt mũi nói. Bây giờ đầu cô nặng như chì.

“Mày làm cái gì mà ngủ bên ngoài luôn vậy?”

Trúc Phương nói tiếng Anh, Raymond đương nhiên hiểu, nhưng không phản ứng với câu nói châm chọc vừa rồi, xem mình là người ngoài cuộc.

Minh Tuyền bình tĩnh đáp: “Ừ. Mày nghĩ chuyện gì thì là chuyện đó.”

Cả bàn im lặng. Raymond ngẩng đầu nhìn cô. Minh Tuyền phớt lờ anh, cúi đầu nhìn ly trà trên tay.

Hân Nghiên thấy không khí trở nên gượng gạo, liền lên tiếng kể về chuyện cưỡi ngựa của mình. Nói qua loa một hồi, cũng không thấy ai hào hứng nhập cuộc, cô cũng không nói nữa.

Trúc Phương hỏi Tarkhan: “Ngày mai nhóm anh vẫn ở đây nữa hay là đi chỗ khác?”

Tarkhan nói: “Sáng mai ăn sáng xong sẽ xuất phát. Trạm tới là Tu viện Amarbayasgalant. Nếu đi nhanh thì có thể trưa tới. Tham quan một chút sẽ xuất phát đến hồ Khövsgöl và cắm trại ở đó.”

Trúc Phương mừng rỡ: “Tốt quá! Chúng ta lại chung đường rồi!”

“Vậy bọn chị cũng đi cùng luôn ạ?” Hân Nghiên hỏi.

Chưa chờ ai trả lời, Lộ Khiết đã chen vào: “Đi cùng cái gì! Ban đầu đã nói nhập bọn tới đây thôi. Sau này đường ai nấy đi! Cô nói mà không giữ lời hả?”

Trúc Phương cảm thấy nực cười: “Đường không phải là của cô. Tôi muốn đi đâu thì đi. Bây giờ đích đến giống nhau, đi cùng là chuyện đương nhiên.”

“Cô…” Lộ Khiết tức giận. “Sao cô cứ bám đuôi theo nhóm chúng tôi hoài vậy? Cô có ý đồ gì?”

“100 đô la.” Minh Tuyền nói, tay xoè trước mặt.

Lộ Khiết định cãi lại, nhưng thấy ánh mắt của Tarkhan nhìn mình, cô đành nuốt giận.

***

Sáng hôm sau, họ ăn vội bữa sáng rồi tập trung ra xe. Trúc Phương thấy sắc mặt nhợt nhạt của Minh Tuyền liền hỏi:

“Vẫn chưa khoẻ hơn hả? Uống thuốc chưa?”

“Bây giờ uống thuốc lát sẽ ngủ gật mất. Để tao lái trước một đoạn, khi mệt thì tới phiên mày.”

Trúc Phương gật đầu, đưa chìa khoá cho bạn.

Tarkhan đến gần, nói: “Từ đây đến Tu viện khá xa, ít nhất cũng sáu tiếng. Đường rất xấu, lái xe phải cứng tay. Hai cô lái có được không?”

Trúc Phương trả lời: “Chắc không sao, chúng tôi lái chậm một chút.”

“Cô lái chậm làm sao đuổi kịp xe chúng tôi? Ở đây Google hay bản đồ đều không có giá trị. Lỡ lạc đường thì sao?”

Trúc Phương cắn môi, chưa biết tính sao.

Tarkhan nói giọng đều đều: “Raymond, Vỹ Thành, hai người thay phiên nhau lái xe đi.”

Vỹ Thành ngơ ngác hỏi: “Còn anh?”

“Tôi lái thay hai cô ấy!”

Trúc Phương và Minh Tuyền nhìn nhau, trong bụng mừng hơn trúng số. Quả thực đoạn đường từ Ulan Bator đến đây không hề dễ dàng. Dù họ thay phiên cầm lái mà đến nơi hai cánh tay đã mỏi nhừ.

Tarkhan quay sang nói với Minh Tuyền: “Cô sắp xếp lại ghế sau, uống thuốc rồi nằm nghỉ đi. Sắc mặt tệ hơn hôm qua rồi.”

“Cảm ơn anh.”

Ba người nhanh chóng sắp xếp lại hành lí. Trúc Phương ngồi cạnh ghế lái, Minh Tuyền nằm ở ghế sau. Xe vừa xuất phát, cô đã chìm ngay vào giấc ngủ.

***

Tu viện Amarbayasgalant

Amarbayasgalant là một tong ba tu viện lớn nhất Mông Cổ, được xây dựng từ giữa thế kỉ mười tám. Hợp thể Tu viện được bao bọc bởi một dãy tường vuông vức, bên trong gồm ba gian: gian trước, gian giữa (gian chính) và gian sau.

Vỹ Kì là người đầu tiên rời khỏi xe và bắt đầu công việc chụp ảnh của mình. Lộ Khiết trang điểm xinh đẹp, theo hướng dẫn của Vỹ Kì mà tạo dáng rất tự nhiên. Hân Nghiên nói, mục đích chính của chuyến đi là chụp một bộ ảnh thật ấn tượng để Lộ Khiết nộp đơn vào một công ty người mẫu nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Minh Tuyền chậm chạp bước xuống xe. Giấc ngủ vừa rồi đã giúp đầu óc cô tỉnh táo hơn một chút. Trúc Phương bỏ thêm mấy chai nước vào ba lô rồi khoá cửa xe lại. Nhóm họ bước vào trong.

Trúc Phương nói nhỏ: “Chỗ này đẹp quá, chụp nhiều hình cho tao nha!”

“Mày nói Tarkhan chụp cho đi. Tao đi chụp cảnh trước, lát quay về chụp thêm cho mày.”

“Ừ.”

Theo lời của Tarkhan, tất cả vật liệu và kiến trúc ở đây đa phần được giữ nguyên từ thế kỉ mười tám, chỉ có vài phần rất nhỏ được tu sửa lại do hư hại quá nhiều. Những cây cột cũ kĩ màu đỏ tươi gồng mình chống đỡ lớp ngói đã phai màu, nửa dưới cột đã bung tróc rất nhiều, để lộ thân gỗ bên trong. Lớp lớp mái ngói đã dần mục nát, dát những mảng rêu xanh đục, cỏ dại mọc dày.

Trong gian nhà chính, những nhà sư mặc y phục màu đỏ, đang ngồi ngay ngắn trên những chiếc ghế gỗ sắp xếp lại kinh điển. Các sư còn rất nhỏ tuổi, chừng mười bốn, mười lăm, khuôn mặt hồng hào, hai mắt hẹp dài. Họ mỉm cười chắp tay chào du khách, không nói gì thêm. Mỗi cây cột ở đây đều được trang trí bằng những dây cờ sặc sỡ. Minh Tuyền bước gần tới điện thờ chính, nhất thời nín thở trước một pho tượng bọc vàng của một vị trụ trì. Cô giơ máy ảnh lên chụp. Dường như ngài đang nhìn cô qua ống kính. Đằng sau pho tượng này là một bức tượng khác lớn hơn, được đặt uy nghiêm trong một hộp kính khổng lồ. Cô muốn tìm Tarkhan hỏi cho kĩ. Quay đi quay lại, thấy anh đang nói chuyện với một nhà sư già, hai tay chắp phía trước, cúi mình cung kính. Raymond cũng đứng bên cạnh, đưa cho nhà sư một chiếc hộp bọc vải đỏ. Họ nói chuyện một lúc, sau đó Tarkhan rời đi. Cô rảo bước tới, vỗ nhẹ vào lưng anh.

“Này…”

Tarkhan quay người lại. Anh đứng ngược sáng nên gương mặt trông khá tối, nhưng cô có cảm giác như viền mắt anh hơi ửng đỏ.

“Chuyện gì?”

Minh Tuyền bất giác quên bẵng điều cô muốn hỏi. Chợt nhớ đến chiếc hộp màu đỏ khi nãy, cô hỏi bừa:

“À… lúc nãy tôi thấy Raymond đưa một chiếc hộp cho nhà sư. Lần đầu tiên đến phải tặng quà sao?”

Tarkhan im lặng, liếc nhìn về phía Raymond và nhà sư.

“Không phải quà.” Gương mặt anh trầm lặng, ánh mắt cụp xuống.

Cô biết mình không nên hỏi thêm nữa.

Mấy giây sau anh lên tiếng: “Đó là chị tôi… Tro cốt của chị tôi. Chị tôi là người yêu của Raymond. Anh ấy đem chị về quê nhà, thay chị thực hiện tâm nguyện cuối cùng.”

Nói xong, anh quay mặt đi.

Minh Tuyền đứng lặng người.

***

Tarkhan rời chính điện, quay ra gian trước. Trên lối đi cách đó một vài mét, có hai bánh xe Kinh Luân được đặt dưới một khung cột gỗ, trên có mái hiên. Trúc Phương đứng nghiêm trang, thành kính xoay một bánh xe.

Tarkhan bước lại: “Đang cầu nguyện?”

Trúc Phương đáp: “Ừ.”

“Bánh xe Kinh Luân không phải dùng để cầu nguyện”, anh tiếp tục, “Tôi đi nhiều nơi, thấy có rất nhiều du khách đến chùa Tây Tạng, Nepal, Mông Cổ, đều xoay bánh xe Kinh Luân để cầu nguyện. Nếu chỉ vì xoay một bánh xe mà điều ước sẽ thành hiện thực, thì cả đời này cần gì cố gắng, cần gì tu tập. Trên những bánh xe này đều có một câu chú. Trong kinh Phật nói, trong lòng mỗi người đều có Phật tính. Bằng cách này hay cách khác, chúng ta sẽ tự đánh thức Phật tính trong lòng để nuôi dưỡng tâm tính của bản thân. Việc xoay Kinh Luân chỉ là một hình thức đánh thức giác quan, sự rung động của Kinh Luân sẽ chạm đến sự rung động của tâm hồn.”

Tarkhan nhìn nét mặt ngơ ngác của Trúc Phương, mỉm cười không giải thích nữa. Anh nói ngắn gọn:

“Cho nên, việc gì đến sẽ đến. Cái gì của mình sẽ là của mình. Không cần cưỡng cầu.”

Trúc Phương nhìn Tarkhan, cảm thấy ánh mắt anh có điều khác lạ. Người chỉ mới vào chính điện một lát, tại sao khi trở ra lại nói chuyện như một nhà sư thế này. Không lẽ, từ trường ở đây mạnh đến mức có thể khơi dậy Phật tính của mỗi người trong thời gian ngắn vậy.

Thật ra cô cũng nghĩ như anh. Nhưng cô cũng tin rằng, bản thân không hành động thì việc không bao giờ thành. Mỗi người cần 99% cố gắng, 1% còn lại mới là may mắn. Cô xoay Kinh Luân thêm một lần nữa, trong lòng phát tâm cầu nguyện:

“Nếu thật sự linh ứng, con mong sẽ gặp được một người thấu hiểu mình, có thể cùng nhau đi hết quãng đời còn lại.”

***

Bên ngoài tu viện, cách cổng chính vài trăm mét, một tượng Phật khổng lồ bằng vàng ngự trên toà sen, được đặt trang nghiêm trên đỉnh đồi. Raymond nheo mắt nhìn lên. Ánh thấy có một bóng dánh mảnh khảnh đang chậm rãi bước trên dãy bậc thang. Suy nghĩ một chút, anh đi về hướng đó.

Minh Tuyền đi hết một dãy thang dài tít tắp, cuối cùng cũng đến bậc cuối cùng. Cô quỳ xuống, kính cẩn cúi lạy. Tứ phía tĩnh lặng, cô chỉ nghe lòng mình âm ỉ trong tiếng gió. Đã đi xa như vậy rồi, phải buông bỏ cho bằng được. Trước mặt Đức Phật, cô thì thầm, mối duyên năm đó là Người ban cho con, bây giờ Người phải lấy lại tất cả. Một người phản bội không xứng đáng tồn tại trong lòng người khác, dù là trong kí ức. Cô lấy một chiếc nhẫn trong túi áo, không nhìn lấy một lần, vung tay ném thật xa.

Cuộc sống chính là vậy. Vứt bỏ đau khổ, dũng cảm bước tiếp.

Cô mỉm cười với chính mình, thư thả ngồi xuống một bậc thang. Cô chợt nghĩ đến một người bạn tên là Tương Lam. Cái tên đó nghĩa là: Chỉ cần ngẩng đầu nhìn trời, ở đó luôn có hi vọng. Vì màu xanh là hi vọng. Người bạn đó cũng như cô, trong đời trải qua rất nhiều biến cố, chính vì không bao giờ buông bỏ hi vọng mà từng chút từng chút tìm thấy hạnh phúc của chính mình.

Đi chụp hình khắp nơi, bây giờ chợt thấy cổ họng khô quắt. Trong túi có một trái táo lúc nãy Trúc Phương đã nhét vào, vừa hay có thể cấp nước giải nhiệt.

Lúc cuối đầu lấy quả táo, cô nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông đang hướng về phía mình. Anh đi chậm rãi nhưng bước chân đều đặn dứt khoát. Cô nhớ đến lời Tarkhan lúc nãy.

Chị tôi là người yêu của Raymond. Anh ấy đem chị về quê nhà, thay chị thực hiện tâm nguyện cuối cùng.

Miếng táo tan trong miệng đắng chát.

Hôm đó trên thảo nguyên, cô lờ mờ nghe thấy một giọng nói bên tai: Tôi đến đây để tiễn một người.

Minh Tuyền nhìn người đàn ông kia chầm chậm thu gần khoảng cách với mình. Anh đứng thẳng trước cô, bóng lưng che khuất ánh mặt trời.

“Còn trái táo nào không?” Anh hỏi.

Cô phủi bụi đứng dậy, lặng lẽ nhìn anh. Một luồng gió mạnh thổi đến từ phía sau, cô bất giác đổ người, ôm chầm lấy anh.

Mẹ kiếp. Không phải lúc này. Cô thầm nghĩ.

Một cái ôm ngắn ngủi trong vài giây. Cô bình tĩnh tách người ra, nhỏ giọng nói: “Tôi rất tiếc…”

“Xin lỗi về cái ôm?” Raymond hỏi.

(Chú thích: Minh Tuyền nói “I’m sorry”, ý nói rất tiếc về sự mất mát của anh. Nhưng Raymond lại hiểu là cô đang “xin lỗi” vì đột ngột ôm anh.)

Cô lắc đầu, không muốn giải thích. Cô nghĩ, anh không muốn người khác biết về chuyện riêng tư. Một người xa lạ thì có tư cách gì chia sẻ nỗi buồn này với anh, trong khi mấy ngày qua cô còn cố tình trêu ong ghẹo bướm.

“Đi thôi, trong xe tôi còn táo.” Cô nói.

Raymond nhìn theo bóng lưng của Minh Tuyền. Cái ôm lúc nãy giống như một khoảnh khắc của nhiều năm trước. Người anh yêu, cũng tại nơi này, rạng rỡ hạnh phúc ôm chầm lấy anh. Cô ấy nói “Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã dành thời gian đến đây với em!”

Còn người phụ nữ vừa rời đi cũng ôm anh, rồi nói xin lỗi. Anh thắc mắc, cô xin lỗi cái gì?

***

Nhóm của họ tiếp tục xuất phát tới hồ Khövsgöl. Tarkhan vẫn lái thay Trúc Phương, Raymond lái chiếc còn lại.

Gần tám giờ, họ đã đến nơi khu vực cắm trại gần hồ. Như lần trước, Tarkhan sớm đã liên lạc với người địa phương và đặt sẵn hai cái lều ger. Không may, mấy hôm nay du khách bắt đầu đông dần, họ không còn lều trống để thuê nữa.

Trúc Phương nói: “Không sao, chúng tôi có đem theo lều. Lát nữa dựng gần đây, tối có thể ngủ được.”

Tarkhan gật đầu. Sau đó nhìn sang Hân Nghiên và Lộ Khiết: “Hay là cho họ ở chung lều với hai em?”

Hân Nghiên ngay lập tức đồng ý, nhưng cũng liếc nhìn Lộ Khiết xem phản ứng của cô nàng.

“Tuỳ!” Lộ Khiết đáp cộc lốc rồi đi thẳng vào trong lều. Trúc Phương chau mày, bất giác cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô thầm nghĩ, cũng có thể do bản thân quá nhạy cảm. Minh Tuyền đẩy bạn một cái, hai người bước vào lều.

Chương 6

Full truyện


Tu viện Amarbayasgalant