Sau khi sắp xếp đồ đạc, mọi người vẫn tập hợp bên lều của Tarkhan ăn tối. Trúc Phương và Vỹ Kì  ngồi chụm đầu cùng xem lại ảnh. Lúc ở tu viện, Vỹ Kì đã chụp rất nhiều tấm cho mọi người. Tay nghề của chàng trai này đúng là không tệ, tấm nào cũng lấy góc rất đẹp, ánh sáng và cảnh vật dung hòa, có khi lấn át cả người trong ảnh. Những tấm của Lộ Khiết là đẹp nhất. Cô nàng có một gương mặt diễm lệ, ánh mắt xuất thần, động tác chân thật tự nhiên.

“Phương à, mày theo Vỹ Kì một thời gian, chắc chắn sẽ chụp hình bớt đơ hơn đó.” Minh Tuyền nói.

Trúc Phương gật đầu: “Ừ, phải công nhận, dưới bàn tay của Vỹ Kì, tao bớt phèn hơn.”

Vỹ Kì không hiểu ngôn ngữ của hai cô, nheo mắt hỏi: “Hai chị nói xấu em hả?”

“Không, khen cậu đó. Chụp xuất sắc! Sau này cậu sẽ là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng.” Trúc Phương đáp. “Nào, chị em mình chụp một tấm cùng đi, sau này cậu nổi tiếng, tôi sẽ ăn theo!”

Cô giơ điện thoại lên, nhắc Vỹ Kì cười trước ống kính rồi bấm “tách”.

Vỹ Kì nhìn hình tự sướng của họ trong điện thoại, mím môi không nói lời nào. Cậu ta tìm một cây gậy tự sướng, lắp điện thoại vào, bảo Trúc Phương chụp lại.

Minh Tuyền giễu: “Mày chụp xấu tới nỗi Vỹ Kì phải chụp lại Phương à.”

“Xí…”

Tách!

Một tấm khác của hai người đã xong. Rõ ràng góc độ không khác là mấy, nhưng qua bàn tay của Vỹ Kì lại trở thành một tuyệt phẩm tự sướng.

“Hay là chúng ta cùng chụp hình chung một tấm đi!” Hân Nghiên nói, nhảy phóc lên giường, ngồi phía sau lưng Vỹ Kì.

“Anh Tarkhan, anh Raymond cũng đến đây!” Cô vẫy vẫy tay.

Hai người đàn ông đang sắp xếp lại bàn ăn, cũng không muốn làm mọi người mất hứng nên bước lại giường. Tarkhan ngồi bên phải Trúc Phương. Raymond ngồi bên trái Minh Tuyền. Vỹ Kì kéo dài cây gậy, cân chỉnh một góc phù hợp nhất rồi đưa cho Tarkhan:

“Anh chụp đi. Góc phía bên anh là đẹp nhất.”

Tarkhan cầm lấy cây gậy, giơ theo hướng Vỹ Kì chỉ.

Tách!

Hân Nghiên vui vẻ nhìn tấm hình, sực nhớ ra: “Ủa, Lộ Khiết và anh Vỹ Thành đâu?”

“Áaaaaaaaaaa”

Bên ngoài đột nhiên có tiếng la thất thanh.

Tất cả nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy ra xem.

Lộ Khiết đang đứng khóc lóc, còn Vỹ Thành luôn miệng dỗ dành.

“Chuyện gì vậy?” Hân Nghiên hỏi.

“Lúc nãy tớ đi toilet, có… có tiếng động bên ngoài, tớ sợ quá nên đánh rơi điện thoại xuống hố rồi!”

Cô nàng chỉ vào cái toilet không cửa che gần đó. Ở nơi thiên nhiên hoang dã này, làm gì có một cái toilet đúng nghĩa. Người Mông Cổ dựng ba vách gỗ, đào một cái hố sâu, đặt hai tấm ván bắc ngang để người ta có thể ngồi chồm hổm, vậy là thành nơi tiểu tiện công cộng.

“Đừng khóc nữa. Anh mua cái mới cho em!” Vỹ Thành ôm vai Lộ Khiết, giọng ngọt như mạch nha.

“Bao nhiêu thứ trong điện thoại của em đều mất rồi.” Lộ Khiết chùi nước mắt, càng tỏ ra nhõng nhẽo hơn.

“Điện thoại của cậu loại xịn mà, có cài điện toán đám mây. Mua điện thoại mới chỉ cần đăng nhập vào email thì mọi thứ sẽ được khôi phục.” Hân Nghiên nói.

Lộ Khiết quẹt nước mắt: “Vậy sao?”

Hân Nghiên gật đầu: “Ừ, đừng lo nữa. Vào trong ăn tối đi!”

“Nhưng… nhưng tớ muốn đi vệ sinh. Cậu có thể rọi đèn cho tớ được không?”

Nhiều người đã thấy rồi, Lộ Khiết ngại không muốn Vỹ Thành đứng canh chừng nữa.

“Được. Tớ canh chừng.” Hân Nghiên nói.

Lộ Khiết lí nhí nói: “Nhưng mà… chỗ này không có cửa. Một mình cậu… che không hết.”

“À… vậy thì…” Hân Nghiên nhìn sang Trúc Phương và Minh Tuyền.

“Đi du lịch bụi mà còn giở giọng tiểu thư. Không dám đi thì nhịn luôn đi!” Trúc Phương bực mình nói, dứt khoát đi về lều.

Minh Tuyền thấy vậy đành ở lại canh chừng cùng Hân Nghiên.

***

Sáng hôm sau, Tarkhan nhắc nhở mọi người ăn uống vừa phải, vì họ sẽ bắt đầu chuyến trekking vào rừng Taiga ở phía bắc Mông Cổ. Đây là nơi sinh sống của người Tsaatan, bộ tộc chăn tuần lộc duy nhất trên thế giới. Tuần lộc chỉ có thể sống trong môi trường lạnh, vì thế mấy chục năm qua, bộ tộc Tsaatan kiên quyết sống ở khu vực cực Bắc này để đảm bảo dinh dưỡng và sức khỏe cho đàn tuần lộc của họ. Vì hiện giờ là mùa hè nên thời tiết sẽ không quá khắc nghiệt. Họ cũng không phải chịu đựng cái rét âm 50 độ vào mùa đông. Tuy vậy, trong đoàn có Hân Nghiên và Lộ Khiết là chưa từng đi bộ đường dài, Tarkhan lo thân thể hai cô không chịu đựng nổi. Anh chú ý nhắc mọi người phải đem theo đồ giữ ấm. Sửa soạn xong xuôi, mỗi người phải gánh trên mình ít nhất mười kí lô.

Họ đi bộ suốt, cách vài tiếng dừng lại, ăn ít lương khô, rồi lại đi tiếp. Không ai nói với ai lời nào, hơi thở mỗi lúc một nặng nề.

Đến tối, Tarkhan tìm một khu vực khô ráo để hạ lều. Lộ Khiết vừa đến nơi đã gối đầu lên ba lô nằm không nhúc nhích. Hân Nghiên dù rất mệt, nhưng cũng cố gắng phụ giúp mọi người một tay. Nam dựng lều, kiếm củi. Nữ hái rau củ, nấu ăn. Minh Tuyền đem rất nhiều đồ ăn trong ba lô để chế biến. Ngày mai họ đến nơi rồi, không cần tích trữ nhiều nữa, ba lô cũng sẽ nhẹ hơn một chút.

Ba mươi phút sau, bốn chiếc lều đã được dựng chắc chắn. Tarkhan nhóm một đống lửa lớn chính giữa để sưởi ấm. Thức ăn cũng đã chín. Minh Tuyền múc cháo vào cốc nhựa, đưa cho từng người.

Cô nói: “Chúng tôi chỉ đem gạo đủ cho hai người. Nếu nấu cơm thì không đủ, cho nên nấu cháo. Mọi người ăn cháo với bánh mì và một ít rau chắc sẽ no.”

Vỹ Thành đưa mũi lại hít hơi nóng toả ra từ nồi cháo.

“Chà, thơm quá. Đây là nồi cháo ngon nhất trong cuộc đời tôi.”

Minh Tuyền không khách khí: “Ừ, tôi nấu ăn rất ngon.”

Anh ta bật cười khanh khách.

Đi một quãng đường dài, mọi người đều mệt rã rời. Có một chút đồ ăn nóng, trong người liền thấy khoẻ hẳn. Đồ ăn chẳng mấy chốc đã hết sạch. Trúc Phương lấy hết trái cây còn lại chia mỗi người một ít.

“Mấy ngày này ăn thịt nhiều rồi. Mọi người ăn thêm trái cây đi.”

Tarkhan hỏi: “Hai cô chia đồ ăn cho chúng tôi hết rồi, lỡ chúng tôi bỏ hai cô giữa đường thì sao?”

Trúc Phương nói: “Tôi đã học qua một khoá kĩ năng sinh tồn trong rừng. Có thể sống được!”

Tarkhan húp miếng cháo cuối cùng: “Lý thuyết và thực tế rất khác nhau.”

“Chúng tôi vẫn còn mì gói.”

“Chống đỡ được mấy ngày?”

“…”

Thấy Trúc Phương á khẩu, Tarkhan mỉm cười.

Lát sau, Trúc Phương quăng một khúc gỗ vào ngọn lửa, trừng mắt nhìn anh: “Tôi đốt cái rừng này, coi có ai xuất hiện không!”

Mọi người bật cười.

“Haha, cô gái này mạnh miệng thật.” Vỹ Thành gật gù, ra vẻ thú vị, không để ý Lộ Khiết đang liếc nhìn anh ta.

Ăn tối xong, mọi người về lều ngủ. Tarkhan phân công thời gian trực đêm cho anh và ba người đàn ông. Anh nói, lửa sáng, có thể thu hút những thứ khác, nhưng không nói rõ là gì. Vỹ Kì là người trực đầu tiên, vì thời gian này là an toàn nhất.

Hân Nghiên và Lộ Khiết sớm đã về lều ngủ từ lâu. Trúc Phương và Minh Tuyền ngồi trò chuyện với Vỹ Kì một lát, sau đó mới đi ngủ.

Một đêm yên ắng trôi qua. Cả hai người họ ngủ say đến mức Tarkhan gọi cũng không nghe thấy. Đến khi anh chui vào lều, lay lay cái chân Trúc Phương thì cô mới tỉnh giấc.

Cả nhóm đánh răng rửa mặt bằng mấy chai nước suối đem theo, ăn ít lương khô rồi xuất phát. Đoạn đường hôm nay dài hơn đoạn đường hôm qua, áng chừng chập tối mới đến nơi. Họ phải đi hết khu rừng này, băng qua một sa mạc rồi lại đi vào cánh rừng Taiga rộng lớn. Phải đi đến rìa bắc của cánh rừng ấy mới đến được nơi trú ngụ của bộ tộc Tsaatan.

Từ sau buổi trưa, lộ trình của cả nhóm bắt đầu chậm lại. Cứ đi một chút, Trúc Phương phải dừng lại đi vệ sinh. Sắc mặt cô càng lúc càng nhợt nhạt.

“Bị Tào tháo rượt hả?” Minh Tuyền hỏi.

“Ừ… Không biết ăn phải cái gì, hôm nay đau bụng quá!”

Minh Tuyền lấy trong túi y tế ra một gói Smecta, pha với chút nước đưa cho Trúc Phương. Cô uống một hơi hết sạch, tay vẫn ôm bụng.

“Còn đi nổi không?” Tarkhan hỏi.

Trúc Phương cắn môi: “Đi tiếp đi!”

Minh Tuyền đi sau Trúc Phương. Raymond luôn là người đi sau cùng.

Thời tiết trong rừng đang lạnh, vừa bước ra sa mạc, hơi nóng đã hắt lên mặt rát bỏng. Mọi người đều phải đeo kính bảo hộ, trùm kín đầu tóc và phân nửa gương mặt. Tarkhan đi một chút thì quay lại quan sát đoàn người phía sau. Anh đi đứng rất vững chải, chỉ có mấy người phụ nữ là té ngã liên tục vì không quen với địa hình này. Cuối cùng, họ lại chia cặp, nam dìu nữ. Tarkhan rất kiên nhẫn dìu Trúc Phương. Tuy anh không kè kè bên cạnh, nhưng luôn sóng vai ngang cô để đảm bảo an toàn.

Minh Tuyền đi cạnh Raymond, gương mặt cũng đã nóng bừng bừng, đầu óc choáng váng trước cái nóng hầm hập trên sa mạc. Mỗi một hơi thở hít vào như thiêu đốt ruột gan. Cô bước xiêu vẹo, mất trọng tâm, ngã sấp mặt trên một lưng đồi. Raymond nắm cánh tay kéo cô dậy:

“Em có sao không?” Anh phủi cát trên người cô.

“Không sao.”

Cô bước tiếp. Raymond nắm lấy tay cô, sải bước đi trước, tạo trọng lực để kéo cô lên. Minh Tuyền rút tay lại, tay chống trên cát, từ từ bò lên.

Chạng vạng tối, Tarkhan nói với mọi người: “Đi khoảng mấy kí lô mét nữa là tới. Chỗ ở của bộ tộc Tsaatan không cố định một nơi, nhưng chắc chắn trong phạm vi gần thôi.”

Trúc Phương lắc đầu, ngồi bệt xuống đất: “Tôi không đi nổi nữa… phải nghỉ một lát.”

“Bà thím ơi, từ trưa đến giờ thím nghỉ bao nhiêu lần rồi. Vì thím mà cả nhóm đi chậm như rùa. Bây giờ nghỉ nữa, biết chừng nào tới!” Lộ Khiết bực bội quát.

Trúc Phương không trả lời, mệt mỏi nhắm mắt.

Tarkhan ngồi xuống xem sắc mặt cô. Anh hỏi: “Hay là tôi cõng cô?”

“Anh vác đồ nặng lắm rồi, làm sao cõng chị ấy?” Vỹ Kì lo lắng hỏi.

“Còn một đoạn đường ngắn nữa thôi, mọi người chia nhau thồ ít đồ của tôi, để tôi cõng cô ấy được không?”

Lộ Khiết phản đối đầu tiên: “Không! Như vậy không công bằng. Em cũng mệt vậy. Anh cõng em đi!”

Trúc Phương lắc đầu: “Hay anh và mọi người đi trước đi. Tôi… bụng tôi đau quá. Chắc phải đi vệ sinh nữa. Trên đường anh làm dấu, lát nữa tôi đi theo là được.”

Tarkhan lập tức phản đối: “Không thể bỏ cô ở lại một mình. Như vậy nguy hiểm!”

Minh Tuyền nói: “Tôi ở lại với Phương. Mọi người đi trước đi. Làm dấu ở các gốc cây là được. Chúng tôi có đèn pin, có pháo sáng. Không sao đâu.”

Lộ Khiết tỏ ra đắc ý: “Biết điều thế là tốt!”

Tarkhan đứng dậy, nói: “Hai người ở lại đây, tôi dẫn mọi người đến chỗ bộ tộc Tsaatan để nghỉ ngơi trước, sau đó quay lại đón hai người.”

Raymond đột nhiên lên tiếng: “Để tôi ở lại. Hai người phụ nữ ở đây nguy hiểm lắm.”

“Không cần! Anh đi theo họ đi. Chúng tôi không nhát gan đến vậy.” Minh Tuyền lạnh mặt phản đối ngay.

Raymond nhìn cô khó hiểu. Từ sau “cái ôm” bất ngờ ở Tu viện, cô hoàn toàn thay đổi thái độ với anh. Không trêu chọc, không khiêu khích, không chú ý anh nữa. Dù là nhìn hay nói chuyện, cô đều hạn chế một cách tối đa. 

Đợi bọn họ đi rồi, Trúc Phương mới tìm một cái lùm cây để đi vệ sinh. Minh Tuyền ngồi trên một tảng đá gần đó chờ.

“Uống thêm một bịch thuốc nữa nha Phương. Mày mà đi như vậy hoài là mất nước chết!” Minh Tuyền nói lớn để Trúc Phương nghe.

“Ừ…”

Không lâu sau, Trúc Phương đờ đẫn lê bước về chỗ. Minh Tuyền đã trải một cái túi ngủ dưới đất để hai đứa nằm nghỉ dưỡng sức.

Trong lúc mê man, đột nhiên cô nghe trong rừng có tiếng động. Minh Tuyền bật người dậy, hoảng hốt nhận ra xung quanh đã rất tối. Cô lo lắng không biết Tarkhan có tìm được chỗ họ hay không. Tiếng động phía bên kia bắt đầu rõ ràng hơn. Cô lay người Trúc Phương, thấy người bạn lạnh ngắt, mặt mày trắng bệnh.

“Phương! Phương!” Cô lớn tiếng gọi.

Trúc Phương vẫn không cử động.

Tiếng động mỗi lúc một gần hơn. Tốc độ di chuyển dường như rất nhanh. Cô run rẩy lấy đèn pin trong túi, bật lên, lia nhanh một vòng để quan sát xung quanh.

Bao quanh họ chỉ toàn cây cối, đá vụn. Trời đổ tối càng nhanh. Chẳng mấy chốc, mắt cô đã không thấy rõ xung quanh, phải lia đèn tới mới nhìn thấy được.

Cô dừng đèn pin ở nơi có tiếng động phát ra.

“Gruuu…”

Cô nghe tiếng gì đó phát ra trong bụi rậm. Giữa những tán cây, cô thấy rõ ràng một đôi mắt loé sáng. Ngay sau đó, một gương mặt nhào ra. Cô chỉ kịp hét lên một tiếng, sau đó xung quanh hoàn toàn tối mịt.

Chương 7

Full truyện