“Mẹ nó, cô điên à?”

Tarkhan nghe rõ sự tức giận trong giọng nói của Trúc Phương. Anh nghĩ, nếu không cản lại bây giờ, có lẽ cô sẽ nhào đến đánh Lộ Khiết thật.

Anh nhắc nhở cô: “Có người ngoài. Đừng làm lớn chuyện.”

Trúc Phương sẵn giọng: “Có mười cái tộc Tsaatan thì hôm nay tôi cũng phải làm rõ chuyện này!”

Vỹ Thành xen vào: “Bạn của cô đã thay cô đòi công bằng rồi. Bây giờ cô còn muốn làm gì nữa?”

Vừa lúc đó, Minh Tuyền bưng nồi cháo nóng hổi từ trong lều đi ra. Nhìn sắc mặt mọi người liền biết có chuyện.

Trúc Phương hỏi ngay: “Mày biết nó bỏ thuốc nhuận tràng vào trong nước của tao không?”

“Biết.”

“Biết sao không nói?”

“Hôm đó tao vừa biết được, liền xông vào đánh nó mấy bạt tai rồi.”

Trúc Phương dằn cái chén rượu xuống mặt đất: “Mẹ, mấy bạt tai là đủ sao? Tao bị Tào Tháo rượt từ sáng tới tối, không biết bao nhiêu lần. Không uống thuốc của mày để cầm chừng, chắc chết rồi. Vậy mà chỉ có mấy bạt tai!”

Mấy người trong bộ tộc xúm lại, mỗi người hỏi một câu khiến Tarkhan không biết trả lời thế nào. Anh đành quay sang Trúc Phương: “Hôm nay bỏ đi. Họ nghĩ cô đang giận dữ vì thức ăn không đủ.”

Trúc Phương nghiến răng nói với Lộ Khiết: “Cô ăn uống cho cẩn thận. Coi chừng quả báo!”

Không biết Tarkhan giải thích gì đó với họ mà mấy người phụ nữ vỗ vai cô mỉm cười khúc khích.

“Anh nói gì với họ?” Trúc Phương quay sang hỏi Tarkhan.

“…”

“Nói đi!”

“Nói cô dữ quá.”

“Rồi sao nữa?”

“Sao là sao?”

“Anh nói nhiều lắm mà.”

“Ờ… dữ quá, không có người đàn ông nào thích đâu.”

Trúc Phương giơ ngón giữa trước mặt Takhan.

Tối hôm đó, khi ai nấy đều đã trở về lều, Raymond hỏi Tarkhan:

“Cậu thích cô gái đó?”

“Ai?”

“Cô gái hung dữ đó?”

Tarkhan không trả lời. Anh trải túi ngủ, ngả lưng xuống, hai tay kê sau đầu.

“Còn anh, thích cô gái đó?” Tarkhan hỏi ngược lại.

“Ai?”

“Bạn của cô gái hung dữ.”

Raymond phì cười. “Tôi thấy cả hai cô gái đó đều hung dữ.”

Không ai trả lời câu hỏi của ai, nhưng trong lòng mỗi người đều đã có đáp án. Cuộc sống đôi khi thật kì lạ, có người sống cả đời để luôn đi tìm câu trả lời cho những điều băn khoăn, cũng có những người dù đã biết rất rõ đáp án vẫn không muốn thừa nhận.

Tarkhan nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn bên ngoài, chiếc bóng linh động hắt lên lều của anh. Trúc Phương thêm vài khúc củi rồi ngồi xuống khảy lửa. Dáng cô nhỏ xíu, cằm kê lên đầu gối, cuộn người như một con mèo nhỏ lười nhác. Tarkhan mỉm cười, nhớ lại những cử chỉ đanh đá đáng ghét ngay lần đầu tiên cô chặn anh ở bãi giữ xe. Cô gái này, gặp chuyện không vừa lòng là nổi nóng, năng lực ức hiếp người khác là thượng thừa. Anh tò mò, nếu thật sự có ngày anh kiềm không được mà ức hiếp cô thì sao.

Lúc mấy người đàn bà kia hỏi anh vì sao Trúc Phương trông có vẻ giận dữ, anh đã nói: “Cô ấy nói muốn giống người Mông Cổ, vì được tự do đây đó. Tôi bảo, nếu cô ấy thật sự là người Mông Cổ, buổi tối tôi sẽ vào lều quất ngựa truy phong. Vì thế cô ta nổi giận.”

(Chú thích: Ở Mông Cổ, khi bạn là khách và đến ở cùng một gia đình có con gái, nếu cô gái đó thích bạn và bạn cũng thích cô ấy, ban đêm có thể đến lều và ngủ cùng cô gái. Sau khi bạn rời khi, nếu cô gái có bầu thì gia đình sẽ xem đó là điều may mắn.)

***

Cả nhóm chào tạm biệt bộ tộc Tsaatan vào trưa ngày hôm sau. Trước khi đi, vị tộc trưởng đã tặng cho họ một ít bánh để ăn trên đường. Người tộc trưởng nói, tối nay sẽ có mưa, khuyên mọi người nhanh chóng khởi hành, tìm một chỗ kín gió và an toàn trong rừng để dựng lều.

Đi được một đoạn, Hân Nghiên la lên: “Lộ Khiết…”

Mọi người quay lại thì thấy Lộ Khiết chạy mấy bước đến một gốc cây, cúi người nôn thốc nôn tháo.

Vỹ Thành liền lấy khăn giấy đưa cho cô. Sắc mặt Lộ Khiết rất kém, da mặt tái nhợt, viền mắt đỏ hoe, gần như đuối sức sau một trận nôn dữ dội.

“Em có chỗ nào không khoẻ?”

Cô nàng yếu ớt lắc đầu: “Không sao… chắc bệnh đau bao tử tái phát.”

“Hay ngồi nghỉ một chút nhé?”

“Không nên… Tìm chỗ an toàn dựng lều trước. Em chịu được.”

Tarkhan quan tâm hỏi lại, nhưng Lộ Khiết vẫn nhất quyết lên đường.

Rừng Taiga cây cối rậm rạp, tán cây xoè rộng chồng lớp lớp lên nhau, có những chỗ không có khe sáng lọt vào. Tarkhan nói với mọi người, ra khỏi cánh rừng này thì đi qua sa mạc. Anh quyết định dựng lều ở bìa rừng. Hôm sau đi thêm một ngày đường nữa sẽ về tới khu vực gần hồ Khövsgöl, nơi họ đã để xe và hành lý cho một gia đình du mục canh giữ.

Trên đường đi, Lộ Khiết thỉnh thoảng vẫn nôn, cho đến khi trong dạ dày không còn gì nữa, cô vẫn cúi người nôn khan một cách khó chịu. Mọi người dừng lại để nghỉ ngơi. Vỹ Thành đưa nước và ít đồ ăn cho Lộ Khiết để tiếp sức, nhưng cô nàng mệt mỏi đến mức không muốn ăn gì nữa, chỉ tựa đầu vào người Vỹ Thành mà thiếp đi.

Hân Nghiên nói: “Nhìn triệu chứng giống như Khiết Khiết bị ngộ độc thực phẩm rồi.”

Vỹ Thành đột nhiên liếc mắt về Trúc Phương: “Hôm qua ai cũng ăn thức ăn giống nhau, chúng ta đều không sao cả, tại sao chỉ có mình Tiểu Khiết bị ngộ độc?”

Hắn muốn ám chỉ, có ai đó đã giở trò trong thức ăn của Lộ Khiết.

Trúc Phương thản nhiên cắn một miếng bánh: “Nôn mửa thì nhất định bị ngộ độc à? Sao không nói cô ấy có thai, đang trong giai đoạn ốm nghén?”

Lộ Khiết là người phản ứng đầu tiên: “Chị đừng nói bừa! Tôi… Tôi không có!”

“Đã thử thai chưa?” Trúc Phương hỏi tiếp.

Vỹ Thành tức giận: “Cô kiếm chuyện à? Tiểu Khiết không thể có thai được!”

“Không thể có thai là sao? Do cơ thể cô ấy như vậy, hay do hai người chưa từng?”

Bị Trúc Phương tra hỏi đến tận cùng, Vỹ Thành trừng mắt, siết chặt nắm đấm.

Tarkhan thấy tình hình không ổn, liền can ngăn: “Cô bớt nói một câu không được sao?”

Trúc Phương hỏi lại: “Vậy anh nghĩ sao?”

Cô muốn biết, anh đứng về phía ai.

Tarkhan không trả lời, nhìn Trúc Phương dò xét. Quả thật, trong một lúc, anh đã từng nghi ngờ điều này. Đối với tính cách của cô, anh hiểu rất rõ, có thù ắt báo.

Tarkhan tìm trong ba lô, lấy ra một gói thuốc pha vào nước đưa cho Lộ Khiết.

“Uống đi. Cơ thể cần bù nước.”

Trúc Phương thấy thái độ của anh liền nổi giận, bước đến trước mặt anh: “Tôi hỏi, anh nghĩ sao?”

Anh thờ ơ nói: “Tôi nghĩ sao thì có gì quan trọng. Cô có làm hay không tự biết.”

Cô nhìn anh chằm chằm, sau đó lạnh giọng: “Phải. Anh nghĩ gì đối với tôi không quan trọng.”

Vì sức khoẻ của Lộ Khiết mà mọi người di chuyển chậm hơn dự kiến. Trời bắt đầu mưa lâm râm mà họ vẫn còn rất xa mới đến bìa rừng. Tarkhan chọn một khu vực khô ráo nhất rồi nhanh chóng dựng lều. Lộ Khiết là người được đưa vào lều đầu tiên. Cô kiệt quệ đến không còn chút phản ứng, chỉ nhắm mắt để Vỹ Thành sắp xếp thay mình. Không lâu sau, Raymond và Vỹ Kì cũng đã gom được nhiều gỗ vụn, bắt đầu nhóm lửa. Sau trận cãi vã vừa rồi, không khí đột ngột lạnh như băng, mỗi người chỉ nói khi thật sự cần thiết chứ không vui vẻ tán gẫu như mấy ngày vừa qua. Trúc Phương lấy một ấm nước nhỏ đun sôi, đổ vào hai ly mì thơm nghi ngút, đưa cho bạn một ly. Cô ăn rất ngon lành, hút mì sồn sột, làm cho những người đang ăn lương khô gần đó phải liếc mắt thèm thuồng. Ăn xong, cô lại lấy thêm một hộp khoai lang sấy ngồi cắn rôm rốp, bật một bài nhạc tiếng Hoa phát lên trong điện thoại, thỉnh thoảng nhẩm theo. Mọi người không ai nói gì, chỉ có vài ánh mắt nhìn cô một cách không cam lòng. Mâu thuẫn này từ cô mà ra, không một lời giải thích, khiến cho không khí trở nên ảm đạm. Họ không nói là đều có ý tứ. Họ muốn cô lên tiếng trước, cô phải giải thích. Làm hay không làm, chỉ cần một lời. Nhưng trong một tập thể, sự trung thực là điều kiện tối quan trọng. Trúc Phương chẳng những không giải thích mà còn cố tình ngó lơ bọn họ. Mọi hành động của cô thản nhiên và tuỳ hứng đến mức làm cho họ cảm thấy khó chịu.

Minh Tuyền húp hết miếng nước mì còn sót lại trong ly, nhìn Trúc Phương, rồi nhìn sắc mặt nhóm người kia, trong lòng than phiền. Cô khẳng định, Trúc Phương không làm chuyện này. Đối với kiểu người như Lộ Khiết, Trúc Phương thà hai mặt một lời, dù nắm tóc đánh nhau cũng sẽ đòi lại công bằng cho bản thân. Bỏ thuốc vào thức ăn của người khác là một hành động hèn. Đứa bạn này của cô không phải là kẻ hèn. Nếu ngay từ đầu, bọn họ hỏi đầu đuôi một cách lịch sự, Trúc Phương sẽ không căng mình phóng gai như vậy. Bây giờ, rõ ràng bốn người bọn họ đang âm thầm cô lập Trúc Phương. Tarkhan và Raymond dù không tham gia nhưng họ cũng thuộc loại đàn ông ít nói, cho nên cũng không hòa giải tình hình. Đối sách này thật sự ngu ngốc. Bọn họ nói tiếng Trung, Trúc Phương nghe hiểu hết. Phương nói tiếng Việt, dù có đào mồ cuốc mả thì họ cũng chả biết gì. Nói cho cùng, chỉ có họ không tiện giao tiếp với nhau. Còn Trúc Phương có thể nói chuyện rôm rả bình thường. Ai cô lập ai còn chưa biết!

Một đêm yên ắng trôi qua.

Sáng hôm sau, trời đã tạnh mưa. Mặt trời đã lên cao dù chưa tới bảy giờ sáng. Không ai gọi ai, mọi người tự giác thức dậy, tháo lều, sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị cho chặng đường trekking mười mấy tiếng nữa. Sắc mặt Lộ Khiết đã đỡ hơn nhưng cơ thể vẫn chưa linh hoạt như bình thường. Vỹ Thành lúc nào cũng quanh quẩn bên cạnh, chỉ cần cô nàng vừa định làm gì là anh sẽ giành làm thay.

Rời khỏi rừng Taiga, họ lại quay về con đường nhấp nhô trên sa mạc. Tarkhan luôn dặn mọi người phải đi theo bước chân của anh để tránh gặp cát lún. Tarkhan dẫn đầu đoàn, cầm một cây gậy để dò đường, trên đầu gậy cột một lá cờ đủ sắc mà anh được một vị tu sĩ ở Tu Viện Amarbayasgalant gửi tặng. Một nhóm tám người cẩn trọng, im ắng nối đuôi nhau thành hàng trên những đồi cát như những tín đồ hành hương trên một vùng đất xa lạ. Hành hương trong những chuyến du lịch chính là một hành trình tìm hiểu và khai sáng bản thân, nghe theo những gì tâm hồn – trực giác – bản năng mách bảo. Càng đi qua những vùng đất mới, gặp gỡ những người chưa từng quen biết, chúng ta càng tìm thấy những mặt khác trong con người mình, từ đó mà sàng lọc, buông bỏ, bồi đắp để trở thành một bản thân tốt hơn. Gió trên sa mạc mang một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Nói chính xác hơn, sự khác biệt đó nằm ở tính thanh sạch không lẫn bất cứ tạp vị nào của thế giới. Gió từ trời phả xuống, đùa cợt uốn mình, quấn lấy một lớp cát mỏng lướt qua da thịt, len vào trong quần áo của những vị khách trên sa mạc.

Trúc Phương đột nhiên quay đầu lại lên tiếng: “Lộ Khiết!”

Lộ Khiết khựng lại một chút, ngẩng mặt nhìn Trúc Phương, vẫn không chắc chắn rằng đó là gọi mình.

“Khoẻ hơn chưa?” Trúc Phương nhàn nhạt hỏi.

Lộ Khiết bất ngờ, môi hơi hé ra, lát sau mới gật đầu hồi đáp.

Trúc Phương không nói gì thêm nữa, tiếp tục đi thẳng.

Trời sập tối, họ đã về đến nơi ở của gia đình du mục gần hồ Khövsgöl. Việc đầu tiên là ra bờ hồ tắm rửa. Nước ở hồ Khövsgöl trong như mặt gương, phản chiếu một bầu trời sao lấp lánh. Đàn ông thoải mái cởi trần, mặc một chiếc quần sọt, nhảy ùm xuống nước. Phụ nữ vẫn mặc đồ, ngồi bên bờ hồ gội đầu sạch sẽ, sau đó ngâm mình trong nước để trôi đi hết cát bụi trong người. Bữa tối vẫn chia ra từng nhóm nhỏ như hôm trước. Trúc Phương và Minh Tuyền lại nấu mì trong lều, mua thêm thịt cừu và vài cái bánh bao để no bụng. Nhóm Lộ Khiết tụ tập như thường, ăn uống nói cười vui vẻ.

Chương 10

Full truyện


Hồ nước ngọt Khövsgöl

Nằm ở ngoại ô thành phố Ulaanbaatar, sát biên giới với Nga; Khovskhol là một trong số 14 hồ nước ngọt lớn nhất thế giới. Từ đầu này đến đầu kia hồ khoảng 130 km, chiều ngang lớn nhất cũng hơn 35 km. Diện tích hồ hơn 2.700 km2 và được coi là Thụy sỹ thu nhỏ của Mông Cổ.

Nước hồ trong vắt dịu dàng như suối tóc của một nàng tiên, bên trái được che chắn bởi những dãy núi cao trên 3,000m; mùa hè vẫn thấy tuyết phủ trắng xóa mờ ảo vẽ nên một bức tranh sơn thủy hữu tình.

Hồ Khovsgol là một trong số 17 hồ nước cổ xưa nhất và là nguồn dự trữ nước uống đáng kể nhất của Mông Cổ. Khu vực xung quanh hồ là một vườn bảo tồn quốc gia lớn hơn 838,000 ha và được bảo vệ vô cùng chặt chẽ. Đay là nơi nơi sinh sống của nhiều loài động vật hoang dã như dê rừng Siberi, cừu aga, hươu đỏ, sói xám, chồn zibelin,…

Bên cạnh đó đây cũng chính là một địa điểm tâm linh và mang lại nhiều cảm hứng. Hồ này rất rộng với phong cảnh thiên nhiên hữu tình. Bởi một bên là hồ còn một bên là sườn núi với đầy tuyết trắng.