Tarkhan giơ đèn pin soi vào trong. Nhìn sơ qua đã thấy hết toàn bộ mọi thứ trong lều. Nơi này ẩm thấp, chỉ đựng những đồ linh tinh để chăn tuần lộc.

“Lạnh quá…” Trúc Phương rên lên. Bên ngoài trời đang lất phất mưa, gió bắt đầu mạnh hơn. Dù là mùa hè nhưng nhiệt độ đã giảm mạnh vào đêm. Tarkhan nhìn gương mặt nhợt nhạt của Trúc Phương, cả người cô nằm thẳng trên một miếng da mỏng, khẽ run lên từng đợt.

Tarkhan ngồi xuống, đỡ Trúc Phương dậy. Sau một ngày liên tục bị cơn đau bụng hành hạ, cô không còn chút sức lực nào, chỉ có thể tựa người vào lòng anh.

Tarkhan đưa tay sờ lên trán, mặt và tay Trúc Phương. Chỗ nóng chỗ lạnh, gương mặt hoàn toàn không còn chút khí sắc.

“Ở đây không có chăn. Tôi về lều lấy chăn cho cô.”

“Đừng…” Trúc Phương níu lấy cánh tay anh, khều khào nói: “Ở lại một chút…”

“Ba lô của cô đâu?”

Trúc Phương mệt mỏi lắc đầu. Bây giờ, cô hoàn toàn không quan tâm gì hết. Một chút hơi thở đối với cô cũng khó khăn. Bệnh hen suyễn của cô lại tái phát rồi.

Tarkhan nhìn quanh lều, nhận ra ba lô của Trúc Phương đặt sau lưng. Anh vươn tay lôi hết tất cả đồ đạc ra, mặc từng cái một vào cho cô. Anh trải túi ngủ xuống đất, đặt Trúc Phương vào trong, kéo khoá cẩn thận.

“Không nằm được…” Trúc Phương chống tay, muốn ngồi dậy.

“Sao?”

“Suyễn. Phải ngồi mới thở được.”

Tarkhan chau mày, lại nhìn xung quanh tìm một vách tựa vững chắc nhưng không có. Đây là cái lều xập xệ nhất, chỉ dùng để đựng những dụng cụ linh tinh của tuần lộc. Khung lều là những gốc cây khẳng khiu, chụm lại ở nóc, không đủ chắc để tựa vào. Hơn nữa, không khí trong đây vừa tù túng, vừa ẩm ướt, lại rất khó chịu, hoàn toàn không thích hợp để Trúc Phương nghỉ ngơi.

“Chịu khó một chút. Tôi nấu nước gừng cho cô uống trước, rồi sắp xếp chỗ ở.”

Tarkhan kê đồ đạc chất cao phía sau, đặt Trúc Phương nửa nằm nửa ngồi. Sau đó Tarkhan vào bếp nấu nước gừng và một chén súp.

Trúc Phương ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lúc lờ mờ tỉnh dậy, đã thấy Tarkhan ngồi bên cạnh.

“Nước gừng còn nóng nên tôi không đánh thức cô. Bây giờ uống không?”

Anh đưa ly nước còn nóng gần môi cô, cẩn thận mớm từng chút từng chút một. Uống được nửa ly, Trúc Phương cảm thấy cơ thể đã ấm hơn rất nhiều.

Tarkhan hỏi: “Muốn ăn súp không?”

Trúc Phương nhìn bát súp trên tay anh, bên trong toàn nước, chỉ lềnh bềnh một vài miếng khoai tây.

Tarkhan nói: “Ăn đỡ đi, ở đây điều kiện khó khăn, thức ăn không phong phú.”

“Không sao…” Cô đón lấy bát súp, chầm chậm nuốt từng muỗng.

Tarkhan im lặng, kiên nhẫn chờ cô ăn xong, đặt bát súp sang một bên rồi giúp cô nằm xuống lại.

“Đỡ hơn chưa?”

“Khó thở.”

“Có thuốc không?”

Cô lắc đầu.

Anh hỏi tiếp: “Sao không chờ tôi?”

Trúc Phương chau mày nhìn anh. Bấy giờ mới nhận ra lúc quay trở lại, anh đã đem theo một chiếc đèn dầu. Ánh sáng lập loè trên gương mặt anh, lúc đậm lúc nhạt, nhưng đôi mắt anh nhìn cô không hề thay đổi. Đen sầm. Giận dữ.

“Chúng tôi chờ anh. Trong lúc chờ, tôi ngủ quên mất. Bạn tôi cũng ngất đi. Hình như ai đó đã đưa chúng tôi về đây.”

Tarkhan thở dài. Cơn giận trong lòng anh đã tan đi. Họ không cố tình đi lung tung. Chẳng qua có người trong bộ tộc đã thấy họ ngất đi, nên đã tốt bụng mang về. Cũng may hiện giờ đang là mùa hè, tất cả những người trong bộ tộc Tsaatan đều tập trung ở một chỗ. Nếu vào thời gian khác, họ sẽ tản đi khắp nơi trong rừng để đảm bảo nguồn thức ăn cho tuần lộc. Lúc đó, muốn tìm hai người bọn họ sẽ vô cùng vất vả.

“Hai người mạng lớn. Được người trong tộc đem về. Nếu không chó sói tha đi rồi.”

Trúc Phương chợt nhớ ra: “Tuyền đâu?”

“Bạn em à?”

Cô gật đầu: “Lúc nãy nó ở đây. Sau đó nó nói phải ra ngoài xem tình hình thế nào.”

Tarkhan trấn an: “Chắc chỉ lòng vòng gần đây. Để tôi đi tìm.”

Anh đứng dậy. Khi đứng ở cửa, anh quay người lại hỏi cô: “Ở một mình được không?”

Trúc Phương nói: “Chó sói sẽ tới tha đi.”

Tarkhan bật cười. Anh hiểu ý cô: Đi sớm về sớm.

***

Raymond rời khỏi lều. Minh Tuyền suy nghĩ về câu nói vừa rồi của anh.

Khi trong lòng đã có một người, em không thể lên giường với người khác.

“Thật không?” Cô lẩm nhẩm.

Nếu là thật, người đàn ông phản bội đó thật ra chưa từng đặt cô vào lòng?

Cô từ từ ngồi dậy, vò miếng giấy ở mũi nhét vào trong túi quần. Cả ngày hôm nay, đi từ sa mạc vào trong rừng rậm, hết nóng rồi tới lạnh, lại không được nghỉ ngơi đầy đủ, cơ thể của cô cũng sắp chịu không nổi rồi. Vừa định đứng dậy về lều thì Raymond bước vào, trên tay cầm một cốc nước.

“Thấy trong bếp có một nồi nước gừng, tôi đem cho cô uống.”

Minh Tuyền ngẩng mặt nhìn anh: “Tại sao lại không được? Đàn ông các anh có thể lên giường với phụ nữ mà đâu cần yêu họ.”

Raymond chau mày, đặt cốc nước trước mặt cô. “Tôi không phải như vậy.”

“Vậy anh thế nào?”

Raymond nhất thời không biết trả lời thế nào. Cô nói đúng mà không đúng. Anh không phải loại đàn ông chưa từng nếm trải tình một đêm. Hai người có duyên gặp mặt, chỉ cần có cảm tình và mong muốn, uống cạn ly rượu, hoan lạc ân ái, hôm sau đường ai nấy đi, không còn bất kì lưu luyến chiếm hữu nào. Nhưng anh là kiểu người trân trọng và chung tình với người phụ nữ mình yêu. Lần này đến Mông Cổ là để tiễn biệt người phụ nữ anh yêu. Dù người mất rồi, nhưng hình ảnh và kí ức thuộc về cô vẫn tồn tại trong lòng.

“Đang nghĩ gì vậy?” Minh Tuyền lên tiếng.

Raymond lắc đầu, đẩy cốc nước lại gần, ra hiệu cho cô uống.

Minh Tuyền lắc đầu: “Tôi không khát.”

“Môi khô rồi. Còn nói không?” Raymond bực mình nâng cốc nước, đặt vào tay cô.

Hơi ấm tràn vào lòng bàn tay, mùi gừng nhàn nhạt toả ra, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

“Phải uống nước mới hết khô môi?” Cô ngừng một chút, nhìn xoáy vào anh. “Không còn cách khác sao?”

Raymond trừng mắt nhìn cô, sau đó quay mặt nhìn đi hướng khác. “Em không hiểu hay không muốn hiểu. Em đừng khích tướng nữa, đều vô dụng!”

Minh Tuyền chớp mắt, lẳng lặng nhìn miếng gừng mảnh khảnh lửng lơ trong cốc nước.

“Để tang một cuộc tình thì có ích lợi gì…”

Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt ánh lên tia đau khổ: “Em… em biết?”

“Tôi biết. Vì vậy hôm đó khi ôm anh, tôi đã nói rất tiếc, chứ không phải xin lỗi.”

“Thì ra là vậy…” Anh dừng lại một lúc rồi hỏi: “Nếu người em yêu mất, em sẽ không thương tiếc anh ta, quay lưng một cái đã có thể ngủ với người khác?”

Minh Tuyền chợt rùng mình, cảm thấy một cơn tức giận đang cuộn trào trong lồng ngực. Anh gánh nỗi đau mất người mình yêu, cô gánh nỗi đau bị người yêu phản bội, ai sẽ tổn thương hơn ai? Cô không suy xét nữa, trong lòng đã nhanh chóng kết luận, dù sao đi nữa cũng đã chôn vùi một mối tình, người ở lại phải sống thật vui vẻ. Không thể vì thất tình mà không yêu nữa. Không thể vì từng bị phản bội mà mất hết niềm tin.

Cô nhanh chóng thu lại những cảm xúc ngổn ngang, bình thản nhìn anh: “Có thể. Nếu gặp một người hợp ý, tôi sẽ không bỏ qua cơ hội.”

Trong không gian nhỏ xíu, chẳng ai nói với nhau câu nào nữa. Mưa đã tạnh, cuộc đối thoại cũng kết thúc. Mỗi người đều hiểu rõ, trong lòng đối phương vừa trải qua một cơn giông tố. Khi đối mặt với nỗi đau, chẳng ai có thể thản nhiên lạnh lùng.

Cô khiêu khích anh vì muốn nội tâm bận rộn, không cần nghĩ về việc đã qua. Anh thẳng thừng từ chối vì không thể đặt một người khác ở trong lòng. Nói đến cùng, cả hai đều chưa sẵn sàng.

“Cô về lều đi.”

Raymond là người lên tiếng trước. Anh nắm lấy cánh tay Minh Tuyền kéo cô đứng dậy. Cô hất tay anh, vén lều bước đi. Vừa chui đầu ra đã đụng vào thứ gì đó làm cô mất thăng bằng lui về phía sau mấy bước, ngã vào cánh tay của Raymond.

Tarkhan nhìn họ bằng một ánh mắt suy xét. Minh Tuyền hơi bất ngờ về sự đụng mặt này, nhưng rất nhanh chuyển sự chú ý của Tarkhan: “Anh đã gặp Phương chưa? Nó ở lều đằng kia.”

“Gặp rồi.” Tarkhan trả lời ngắn gọn như muốn chấm dứt cuộc trò chuyện không có ý nghĩa này.

Minh Tuyền quay sang nhìn Raymond, cảm thấy ánh mắt của anh có phần áy náy. Chẳng biết vì sao, thái độ này của anh làm cô bực bội. Giữa họ chẳng hề xảy ra chuyện gì, nhưng anh làm như bản thân vừa vụng trộm. Cô nói:

“Tôi chảy máu không nhiều lắm. Anh không cần đưa tôi về.”

Lời nói ra đã dễ hiểu lầm, mà cô còn cố tình dùng cái giọng ám muội nhất để nói với Raymond. Sắc mặt Tarkhan càng tối hơn. Anh cụp mắt, nói với cô: “Tối nay hai cô dựng lều kế bên chúng tôi.”

“Tại sao?”

“Lều bên đó không ngủ được. Không đủ ấm.”

Tarkhan đặt một túi đồ xuống đất. Cô nhận ra đó là đồ đạc của cô và Trúc Phương. Anh lôi dụng cụ trong túi ra, yên lặng lắp ráp, chẳng mấy chốc đã dựng xong một chiếc lều.

“Tôi đi gọi Phương qua đây.” Minh Tuyền nói, rồi quay trở lại túp lều nhếch nhác của họ ở phía xa.

Lát sau, cô vác hai chiếc ba lô, dìu Trúc Phương sang bên đây. Cả người Trúc Phương chồng mấy lớp quần áo, nhìn sơ qua trông như đã mập lên mấy kí lô.

Lúc này, đám Lộ Khiết cũng từ lều đối diện bước ra. Lộ Khiết trợn mắt khi nhìn thấy Trúc Phương. Cô nàng vô thức lùi một bước, đứng nép sau lưng Vỹ Thành. Trúc Phương có chút khó hiểu, mọi lần thấy nhau, Lộ Khiết đều nghênh mặt tỏ vẻ thù địch, sao hôm nay lại sợ cô như sợ cọp.

“Vào trong đi. Đứng ngoài cảm lạnh đó.” Minh Tuyền đẩy nhẹ Trúc Phương vào lều, không quên quăng cho Lộ Khiết một cái nhìn cảnh cáo.

Đêm đó, Trúc Phương và Minh Tuyền đều không dùng cơm cùng mọi người. Họ nấu hai ly mì gói, ăn vài miếng rong biển khô rồi cuộn người ngủ ngon lành.

***

Âm thanh sống động bên ngoài làm Trúc Phương tỉnh giấc. Cô nghe Lộ Khiết và Hân Nghiên đùa giỡn với nhau, cả hai nói cười vui vẻ.

“Chụp cho tớ một tấm với bầy tuần lộc đi…”

“Thêm một tấm nữa!”

“Ôi, làm sao leo lên tuần lộc đây…”

Trúc Phương nghĩ, hôm nay có lẽ là một ngày nắng đẹp. Mưa tạnh rồi. Trong lều rất ấm. Cô nhớ đến hơi ấm từ người Tarkhan truyền sang. Hôm qua, cô ngỡ mình không thể chịu đựng nổi. Bụng đau quằn quại, cả người lạnh cóng, hơi thở cũng muốn đóng băng. Giây phút Tarkhan bước vào, ôm cô vào lòng, cô thấy như mình được cứu vớt. Người đàn ông này ngoài lạnh trong nóng. Cô tự hỏi, không biết anh ấy nghĩ gì về mình.

Cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần lều mình. Bóng anh đã phủ lên vách lều. Anh đứng rất gần, lưng thẳng tắp, dường như đang cúi đầu nhìn cô, cứ như anh có thể nhìn xuyên qua thật. Cô không trả lời, nằm ngắm anh qua một lớp vải.

Một lát sau, anh rời đi.

Trúc Phương kéo túi ngủ, vươn vai ngồi dậy. Bây giờ mới cảm thấy hơi nóng, mồ hôi rịn một lớp mỏng sau lưng. Cúi đầu mới thấy, từng lớp áo Tarkhan mặc cho cô hôm qua vẫn còn y nguyên. Cô cởi ra bớt. Sau đó liền tự chửi mình ngu. Ai mặc vào thì người đó phải cởi ra chứ!

Cô lồm cồm chui ra khỏi lều, ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt của Tarkhan.

“Anh… tôi tưởng anh đi rồi.”

Tarkhan bật cười: “Thì ra đã dậy rồi. Sao không lên tiếng?”

“Mệt quá, muốn nằm nướng một chút.”

Anh nói: “Mặt trời lên cao rồi. Ra ngoài hít thở không khí một chút!”

Anh dẫn cô ra con suối gần đó để rửa mặt. Nước suối trong vắt, mát rượi. Cô chụm hai bàn tay, hứng một chút uống thử. Vị không ngọt như cô tưởng tượng nhưng cũng không tệ.

“Bụng hết đau rồi sao?”

Cô ngẩng mặt nhìn anh: “Ừ, đỡ rồi.”

“Tôi đói!”

“Đói bụng không?”

Hai người cùng lúc lên tiếng. Cô mỉm cười. Thích nhất là đàn ông biết quan tâm, đúng lúc đúng thời điểm.

Anh chỉ về hướng họ đang cắm trại. Mùi thịt nướng đã toả ra thơm phức.

“Ồ, hôm nay ăn thịt tuần lộc?” Trúc Phương hỏi.

“Không. Người Tsaatan không bao giờ ăn thịt tuần lộc trừ khi nó chết. Họ nuôi để lấy sữa mà.”

Cô khịt khịt mũi: “Nhưng tôi ngửi thấy mùi thịt nướng!”

“Lúc ở hồ Khövsgöl, tôi có mua một ít thịt cừu.” Tarkhan cười.

“Ồ, tôi tưởng anh đi săn thú rừng.”

Tarkhan sờ sống mũi. “Săn bắt cũng biết. Nhưng hôm nay không có thời gian.”

“Ai dạy anh?”

“Cha tôi dạy. Ông là thợ săn xuất sắc nhất trong bộ tộc Tsaatan.”

Trúc Phương ngạc nhiên: “Sao? Anh cũng là người Tsaatan?”

“Ừ, cha mẹ tôi là người Tsaatan. Lúc tôi còn nhỏ, rớt xuống một dòng sông băng. Tuy không chết nhưng cơ thể nhiễm lạnh, không thể sống được ở cực Bắc khắc nghiệt. Vì thế cha mẹ tôi đã di chuyển đến vùng đồng bằng.”

“Cha mẹ anh còn sống không?”

“Không. Họ mất vài năm trước.”

Trúc Phương định hỏi vì sao, nhưng nghĩ lại cảm thấy việc đó quá riêng tư. Tarkhan cũng hỏi: “Còn cha mẹ cô?”

“Còn sống nhưng già rồi. Vẫn ở Việt Nam.”

“Sao không đón họ qua Thượng Hải ở cùng?”

“Lạ nước lạ cái, qua Thượng Hải có thể làm bạn với ai? Họ thích ở Việt Nam hơn.”

Tarkhan bổ sung: “Cô thích sống một mình.”

“Ừ. Một mình tốt hơn.”

Nói xong, Trúc Phương mới nhận ra, câu nói vừa rồi của anh chẳng phải là câu hỏi. Anh biết cô thích sống một mình. Anh biết cô là một người cô độc.

Tarkhan nhìn cô, khoé môi giãn ra. Anh đưa tay lên xoa xoa đầu cô, như một người anh cưng chiều em gái.

Ban ngày, người Tsaatan đã tản đi làm việc. Đàn ông thì đốn củi, chăn tuần lộc. Đàn bàn giặt giũ, nấu nướng, trông trẻ. Vì thế buổi thịt nướng này cũng chỉ có nhóm tám người bọn họ.

Tarkhan cầm dao cắt thịt, đặt vào những chiếc dĩa gỗ thô sơ, phát cho từng người.

Hân Nghiên là người lên tiếng trước: “Chị Phương, hôm nay trông sắc mặt chị khá hơn rồi!”

Trúc Phương gật đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi. Hôm qua cả ngày không ăn được gì cho đàng hoàng, hôm nay phải ăn bù.”

Hân Nghiên cười vui vẻ, tự nhiên chia vài miếng thịt vào đĩa Trúc Phương.

Vỹ Kì cũng nói thêm, lát nữa sẽ chụp thật nhiều hình cho Trúc Phương làm kỉ niệm.

Trúc Phương cảm ơn, nói qua nói lại vài ba câu xã giao với Vỹ Kì .

“Ê, sao hôm nay tao thấy mấy đứa tụi nó kì kì.” Trúc Phương thì thầm với Minh Tuyền.

“Kì chỗ nào?”

“Lộ Khiết với Vỹ Thành thì cứ len lén nhìn tao hoài. Hân Nghiên và Vỹ Kì hình như… có vẻ cởi mở hơn với tao. Mày thấy vậy không?”

Minh Tuyền rủa thầm trong bụng. Là bọn chúng muốn lấy công chuộc tội. Mặc dù chuyện bỏ thuốc là do một mình Lộ Khiết làm, nhưng có lẽ Hân Nghiên và Vỹ Kì cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, nên mới tỏ ra thân thiện hơn với Trúc Phương. Nghĩ đến đây, Minh Tuyền ngước nhìn Lộ Khiết, ánh mắt sắc như dao.

Vỹ Thành lại chen miệng vào: “Hai cô có gì mà nói xì xầm với nhau. Chẳng phải giao kèo là phải nói tiếng Anh hết rồi sao?”

Minh Tuyền quát luôn: “Phụ nữ nói chuyện đèn đỏ, anh muốn nghe làm cái gì? Có kiếm được băng vệ sinh cho tôi không?”

Ngày hôm qua chưa xử được Lộ Khiết tới nơi tới chốn, cả đêm trằn trọc khó chịu. Hôm nay, cả người cô như bom hẹn giờ, ai đụng tới chỉ muốn cho nổ banh xác.

Vỹ Thành cứng họng, muốn cãi mà không cãi được. Hân Nghiên vội nói: “Em có, em có! Lát nữa em đem cho chị nhé!”

Minh Tuyền không trả lời, ném khúc xương vào đống lửa. Tarkhan chau mày nhìn cô, định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ ý tứ liếc nhìn Lộ Khiết.

“Sao khó chịu quá vậy? Vụ gì đó?” Trúc Phương là người duy nhất dám nói chuyện với Minh Tuyền lúc này.

“Mày ăn uống cẩn thận. Coi chừng đau bụng nữa đó.”

Sau buổi trưa, Vỹ Kì thực hiện ngay lời đã hứa, một mực kéo Trúc Phương vào giữa đàn tuần lộc, kiên nhẫn chỉ cô hàng trăm kiểu tạo dáng. Vỹ Thành phụ trách làm phó nháy tạm bợ cho Lộ Khiết. Minh Tuyền cùng Hân Nghiên, mỗi người thuê một con tuần lộc cưỡi lòng vòng khu vực lân cận. Tuần lộc rất khó điều khiển, người không quen sẽ rất dễ mất thăng bằng. Hân Nghiên và Minh Tuyền té lên té xuống cả chục lần, lần nào cũng cười nắc nẻ. Hân Nghiên là một cô gái thông minh, có lòng nhiệt thành và cầu tiến. Cô sinh ra trong một gia đình trung lưu, không khá giả như gia đình Lộ Khiết. Nhưng từ nhỏ hai người đã học chung trường, nhờ vậy mà quen thân. Cô nói, thật ra Lộ Khiết không phải là người xấu. Từ nhỏ, cha mẹ cô ấy lúc nào cũng bận bịu, không dành nhiều thời gian cho con cái. Lộ Khiết rất cô đơn, vì thế thường cho những hành động bốc đồng để nhận được sự chú ý của cha mẹ. Họ lại xem đó là chuyện vòi vĩnh của trẻ con. Lộ Khiết càng làm sai, họ lại càng cho cô thêm nhiều tiền, xem đó là cách bù đắp. Lộ Khiết lớn lên trong nhung lụa, nhưng thật chất chỉ là một cô gái nghèo tình thương.

“Muốn chị không làm khó Lộ Khiết nữa nên mới kể?” Minh Tuyền hỏi thẳng.

Hân Nghiên gật đầu. “Em biết, Khiết Khiết làm vậy hoàn toàn sai, không thể tha thứ được. Nếu chị Phương có chuyện gì, em chắc chắn sẽ đi tố cáo cảnh sát để cậu ấy phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Em chỉ nghĩ, mỗi một lỗi lầm chúng ta phạm phải, đều có nguyên nhân. Nếu tha thứ được, mong chị và chị Phương tha thứ.”

Minh Tuyền cảm thấy nực cười: “Trúc Phương chưa từng làm gì động đến Lộ Khiết. Và nếu cha mẹ cô ấy không có thời gian dạy bảo, người khác sẽ làm điều đó. Hôm nay là chị, ngày mai có thể là người khác. Nếu em là bạn của cô ấy, em không thể bênh vực mù quáng. Chị có thể tha thứ, nếu cô ấy biết lỗi và không tái phạm. Xem hành vi hôm qua, chắc cô ta vẫn còn nuôi hận muốn tát chị trả đũa.”

Hân Nghiên lắc đầu dứt khoát: “Không đâu! Em bảo đảm.”

“Sao em biết?”

“Hôm qua… Khiết Khiết khóc rất nhiều. Khiết Khiết nói em, muốn đích thân xin lỗi chị và chị Phương. Nhưng hôm nay… cậu ấy…”

Minh Tuyền lạnh nhạt nói: “Vậy chờ xem.”

Hân Nghiên mỉm cười, vui mừng như cô vừa giành được một cơ hội chuộc tội cho bạn.

“Chị cảm thấy anh Raymond thế nào?”

Chẳng biết là do con tuần lộc dở chứng hay vì nghe tên Raymond, mà Minh Tuyền nghiêng ngả, xem té xuống đất lần nữa. Cô thở phào ngồi thẳng dậy, vuốt tóc lại, hỏi: “Thế nào là sao?”

“Ý em là…”, Hân Nghiên vuốt cằm, như để tìm một từ thích hợp, “Chị nghĩ anh ấy là kiểu người thế nào?”

Minh Tuyền nhìn gương mặt đang ửng hồng của cô gái liền biết ngay. “Em thích Raymond?”

Hân Nghiên cúi mặt, bẽn lẽn không đáp.

Minh Tuyền nói thẳng thừng: “Anh ta không hợp với em.”

“Vì sao?”

Vì anh ấy hợp với chị.

Minh Tuyền thở dài. Làm sao cô có thể phân tích người đàn ông mình thích để người khác dễ dàng tìm sách lược theo đuổi.

Thế là: “Tuổi tác quá xa.”

“Em cảm thấy đó không phải là vấn đề. Tình yêu không có biên giới.”

“Khoảng cách địa lý.”

“Sau này em muốn đi du học. Anh ấy ở Mỹ, vừa hay em cũng muốn đi Mỹ.”

“Bất đồng ngôn ngữ.”

“Em sẽ trau dồi tiếng Anh tốt hơn nữa!”

Minh Tuyền ôm trán. Cảm thấy không thể tiếp tục đề tài này với cô gái nhỏ nữa.

“Chị nghĩ anh ấy thế nào không quan trọng. Quan trọng là anh ấy nghĩ em thế nào.”

“Em cũng nghĩ vậy. Vậy ý chị là em nên thăm dò anh ấy?” Hân Nghiên hồn nhiên hỏi.

“Thích thế nào làm thế ấy, hỏi chị làm gì!”

***

Vỹ Kì cùng Trúc Phương ngồi nghỉ ở một gốc cây, chụm đầu xem lại những tấm ảnh trong máy.

Cậu che một tay trước màn hình, tránh để ánh nắng chiếu vào.

“Hình trong máy xem không rõ lắm…”

“Em chụp đẹp thật!” Trúc Phương xuýt xoa. Có những lúc, cô không nghĩ đó chính là mình. Trong ảnh của Vỹ Kì là một Trúc Phương hoàn toàn khác, một người tràn ngập vui vẻ, ánh mắt trong veo hạnh phúc. Cô tự hỏi, đã bao lâu rồi mình không cười sảng khoái như hôm nay?

Cô xem hết hình một lượt rồi đưa địa chỉ email để Vỹ Kì gửi ảnh cho cô sau khi về Bắc Kinh. Bầu trời Mông Cổ, rừng Taiga, bộ tộc Tsaatan, cô đã luôn nghĩ về điều này rất lâu.

“Chị thích anh Tarkhan phải không?” Vỹ Kì vừa hỏi, vừa cất máy ảnh vào trong chiếc túi da đeo trước ngực.

Câu hỏi thốt ra từ miệng Vỹ Kì thẳng thắn mà tự nhiên như “Chị thích uống trà sữa phải không?”

“Sao em lại hỏi vậy?”

“Chị trả lời em trước đã.”

Trúc Phương nghiêm túc suy nghĩ rồi khẳng định: “Không có!”

Vỹ Kì lắc đầu: “Nhiếp ảnh gia không chỉ có sự quan sát tỉ mỉ mà còn có một sự nhạy cảm đặc biệt. Em biết chị thích anh Tarkhan.”

“Em không thấy chị với Tarkhan hay cãi nhau sao?”

“Chị muốn gây sự chú ý với anh ấy.”

Vỹ Kì thẳng thắn nhận xét. Đối với Trúc Phương, cãi nhau là vì bất đồng ý kiến. Vậy mà trong mắt người khác, cô lại đang dùng cách đó thu hút sự chú ý của người khác.

Trúc Phương cười: “Em đã nghĩ vậy, chị có thể nói khác sao.”

“Anh Tarkhan là một người tốt.”

Vỹ Kì chỉ nói tới đó, như cố ý để Trúc Phương tiếp lời.

Tốt thì sao. Cô đã gặp rất nhiều người đàn ông tốt. Nhưng họ không phù hợp.

Có vài tiếng nói từ xa vọng lại. Trúc Phương phóng mắt tìm kiếm hướng của âm thanh. Thì ra mấy người đàn ông chăn dắt tuần lộc đã về. Cô đưa tay lên xem đồng hồ, đã gần bốn giờ chiều. Bây giờ họ phải quay về để chuẩn bị thức ăn cho bữa tối.

Lúc sáu, bảy giờ chiều, cánh rừng Taiga chuyển màu trong rạng nắng hoàng hôn. Hôm nay mây không dày, vì thế nắng rất đậm, đến nỗi họ có thể nhìn thấy làn da trên người thay đổi, bị mặt trời quét một lớp cam rực rỡ.

Mấy người đàn ông trong bộ tộc sớm đã gom củi chất thành đống. Từng lớp từng lớp chồng lên nhau, cao đến ngang vai. Họ dùng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt, tối nay trời sẽ lạnh, vì thế phải đốt lửa suốt đêm để sưởi ấm. Tarkhan và Raymond đem mấy khúc gỗ tròn đặt xung quanh, dùng làm ghế ngồi.

Căn lều dùng để nấu nướng thức ăn đã ngào ngạt khói, người phụ nữ trẻ tuổi nhất trong gia đình lần lượt đem mấy dĩa thức ăn ra ngoài để tiếp đãi mọi người. Trúc Phương nhìn xuống những chiếc dĩa được đặt dưới đất: bánh rán, hạt thông rang, phô mai tuần lộc, ba bình sữa to. Chị ta ra dấu, nói gì đó với Tarkhan, rồi chỉ chỉ mọi người với vẻ mặt ngại ngùng.

Tarkhan phiên dịch lại: “Cô ta nói, hôm nay không vắt đủ sữa họ chỉ còn bấy nhiêu thức ăn thôi. Dặn chúng ta đừng ngại, cứ ăn thoải mái.”

Người Mông Cổ rất hào phóng. Khách đã đến nhà, thức ăn phải ưu tiên cho khách trước. Chỗ thức ăn này, nếu chia đầu người, mỗi người chỉ được một miếng bánh lót dạ, ăn chút hạt thông và uống sữa để lấp dạ dày.

Cả nhóm nhìn nhau áy náy, lẽ ra buổi trưa họ không nên ăn hết số thịt cừu nướng.

Lộ Khiết chau mày: “Hôm qua cũng ăn bánh rán và uống sữa. Hôm nay cũng như vậy nữa. Chúng ta mới chỉ ăn hai ngày đã thấy ngán, làm sao họ có thể sống ở nơi này quanh năm suốt tháng được chứ?”

Tarkhan hỏi: “Mọi người đi đường có mang lương khô không?”

Tất cả gật đầu. Anh nói tiếp: “Mỗi người đóng góp một chút đi.”

Minh Tuyền bàn bạc với Trúc Phương, quyết định dùng hết số gạo còn lại để nấu một nồi cháo mời chủ nhà.

Nhóm Hân Nghiên đem ra thịt bò khô và hai hộp cá ngừ. Raymond và Tarkhan có xúc xích và bánh quy. Minh Tuyền mượn cái nồi to nhất của họ, bỏ gạo và nước vào, sau đó cắt xúc xích và tán nhuyễn cá để sang một bên. Một người phụ nữ Tsaatan đứng bên cạnh, chăm chú xem cô làm gì. Từ nhỏ đến lớn bà chỉ ăn bánh bột, bơ sữa, thịt cừu, chưa từng ăn những món ăn khác. Vì thế cũng không biết gạo là gì. Cầm lên một hạt, thấy nó trắng sạch, lại có mùi thơm trong trẻo, bà bỏ vào miệng nhai rôm rốp. Minh Tuyền lắc lắc đầu, dùng ngôn ngữ cơ thể diễn tả, “thứ này” phải nấu với nước, sau đó mới ăn được. Không chắc bà có hiểu được không, nhưng chỉ nhìn cô cười hiền từ rồi nói một tràng tiếng Mông Cổ. Cô ngượng ngùng, chỉ vào cái nồi nói: Cháo.

Trong lúc chờ thêm đồ ăn đem lên, tộc trưởng đi một vòng rót sữa ngựa Airag mời mọi người. Ông vỗ vỗ vào hai chiếc túi da, nói với Tarkhan, hai túi sữa ngựa này là phần thưởng ông giành được lúc so tài săn bắn cùng người ở một bộ tộc khác. Ông quý lắm. Nhưng có khách là phải đãi khách. Sữa ngựa Airag là thức uống truyền thống của người Mông Cổ, sau khi được vắt từ ngựa cái, sữa phải được ủ lên men cho đủ độ chua trước khi có thể dùng. Đám Lộ Khiết, Hân Nghiên chưa từng uống rượu, càng không quen với cái mùi men beo béo từ sữa. Mới chỉ uống được một hớp đã khựng lại, nhìn sang Tarkhan cứu mạng. Anh cười nói: “Hai người phải uống hết. Không uống hết là không tôn trọng chủ nhà.”

Người tộc trưởng thấy hai cô gái chau mày liền hỏi tới tấp, nét mặt ra chiều không vui. Hân Nghiêng miễn cưỡng nặng ra một nụ cười thật tươi, chỉ chỉ vào bụng, ý nói vì đói nên không dám uống nhiều. Ông ta không hiểu, ra dấu tay bảo cô uống hết, ánh mắt không rời đi đâu khác. Hai cô gái nhìn nhau, nín thở uống hết một hơi. Lộ Khiết còn giả vờ đưa ngón cái lên, ý nói rất ngon để làm vui lòng chủ nhà. Không ngờ ông hiểu, bật cười vui vẻ, lại rót cho cô nàng thêm một chén nữa. Lộ Khiết trợn mắt, lấm lét nhìn sang Vỹ Thành, anh nhún vai làm gương mặt động viên. Thế là cô lại phải uống cạn chén thứ hai.

Trúc Phương nhìn sang, thấy hai má của Lộ Khiết đã bắt đầu ửng đỏ, dáng ngồi cũng không vững nữa, liền đưa một miếng bánh cho cô.

“Ăn vào, đói bụng sẽ rất dễ say!”

Lộ Khiết nhìn Trúc Phương, chần chừ cầm lấy bánh. Cô lí nhí nói: “Chị Phương, em xin lỗi…”

Trúc Phương tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại: “Cô nói cái gì, không nghe rõ?”

Lộ Khiết cúi mặt, viền mắt ươn ướt, ngập ngừng nói: “Chuyện em bỏ thuốc nhuận tràng vào trong nước uống của chị, làm cho chị đau bụng cả ngày hôm kia… Xin lỗi…”

Trúc Phương quay phắt người, trừng mắt nhìn cô: “Cô bỏ thuốc nhuận tràng vào trong nước của tôi?”

Những người ngồi gần đều nghe thấy, liền dồn sự chú ý vào hai người bọn họ. “Mẹ nó, cô điên à?”

Chương 9

Full truyện